Từ con phố ồn ào đi ra, Dương Lam Nhi tùy tiện tìm cái chỗ sạch sẽ ăn cơm trưa, rồi thản nhiên đi Phan Gia Viên.
Phan Gia Viên là thị trường đồ cổ mọi người đều biết, có quán tạm thời mở ra, cũng có cửa hàng nổi danh.
Còn như thật giả này nọ, tất cả mọi người minh bạch, chín phần đều là giả, sửa mái nhà dột cái gì, những năm gần đây đã rất khó nghe đến.
Liên tục tìm nhiều cái vật phẩm thật thật giả giả, Dương Lam Nhi phát hiện, linh thức của mình cũng có diệu dụng của nó, chỉ là so với hệ thống thì không được chính xác như vậy, hơn nữa, hệ thống quét hình, là có vật tham khảo, nàng lại là dùng mắt tìm.
Cuối cùng, Dương Lam Nhi phát hiện, chính mình cũng không hiểu xem đồ, có nhiều thứ cho dù phát hiện là thật, cũng không biết đến tột cùng có lai lịch ra sao, xem ra, nàng còn phải tìm mấy quyển sách nói về đồ cổ xem một chút mới được.
Bất quá, chỉ cần là thật liền tốt, Dương Lam Nhi mua vài món xong, mới phát hiện nàng chơi như thế cũng không thể được.
Sau lưng Mộc Phong có chư nữ, phần lớn trong nhà đều rất giàu, tùy tiện vung ra ngàn tám trăm vạn đều là tiền tiêu vặt, tự nhiên có thể để cho nam chủ vừa ý cái gì thì mua cái đó.
Dù sao có tích lũy là có thể đổi thứ đồ tốt khác, nói cho cùng là không thiệt thòi.
Nhưng nàng hiện tại muốn cướp thứ của Mộc Phong, không nói toàn bộ, chính là một phần nhỏ trong đó đều quá sức, bởi vì nàng không có kim chủ trả thù lao cho a!
Tiền để dành ở trong tay chỉ còn hai vạn khối, Dương Lam Nhi kinh sợ, chính mình tương đối thiếu tiền.
Mặc dù trong không gian kỳ thật có chút đồ cổ tầm thường, thật giống như tổ tiên thuận tay giữ lại, phỏng đoán chính ông ấy đều không nhớ rõ. Nhưng vật phẩm có thể vượt xa sự kiện lịch sử kia, Dương Lam Nhi cũng không dám tùy tiện lấy ra, nàng thà rằng để trong không gian ‘Sinh nấm mốc’.
“Xem ra, phải tìm cơ hội nghĩ lại chuyện tiền lợi nhuận.” Dương Lam Nhi thương cảm, chỉ bán thức ăn, cũng không bù nổi nàng tiêu hao như thế, mua đồ cổ chính là rất phí tiền, người bình thường căn bản chơi không nổi, huống chi, nàng còn không giống Mộc Phong có thể đổi này nọ để đáp lại.
Ôm lấy vài món vật phẩm nhỏ bản thân nghịch ngợm mua về, Dương Lam Nhi tìm cái khách sạn vào ở, bắt đầu suy tính muốn kiếm tiền như thế nào.
Đem tiểu thuyết ở thế giới trước truyền bá đến dị thời không này cho mọi người thưởng đọc? Được rồi, kỳ thật chính là đạo văn, nhưng Dương Lam Nhi lại ghét bỏ thời gian quá dài, ngắn nhất cũng phải sau một hai tháng, nếu muốn có hồi báo lớn, thời gian lại càng kéo dài, qua một thời gian ngắn nữa Mộc Phong sẽ đến Kinh Đô, khi đó rau cúc vàng đều đã nguội lạnh.
Kịch bản? Dường như hơi nhanh chút, nhưng có thể bán đứt, giá cả sẽ không quá cao, còn nếu chia vốn mà nói, thời gian tiền về cũng quá dài.
Đợi chút... Dương Lam Nhi đột nhiên nhớ tới minh tinh nhìn thấy hôm trước, dường như Diệp Nhạc Luân vì đánh thẳng vào cấp Ca Thần, nên đang thu thập ca khúc ở khắp nơi, nhưng trực tiếp bán đứt, nàng vẫn không cam lòng như cũ a!
Suy tính trước mắt bản thân còn đang thiếu tiền, khẩu vị của Dương Lam Nhi liền càng lớn, không phải là một cái bán đứt giá đơn giản liền có thể đuổi đi.
Tạm thời không thể nghĩ ra cách tốt hơn, Dương Lam Nhi quyết định trước tìm Diệp Nhạc Luân nói chuyện giá cả, ra album, như thế nào cũng so với kịch bản tiểu thuyết tới cũng nhanh hơn, lại thêm, kế hoạch kiếm tiền ngắn hạn, nàng có thể suy tính ở mặt khác.
Lên mạng tra xét hành tung mới nhất của Diệp Nhạc Luân một cái, đúng lúc, y cũng đến Kinh Đô chuẩn bị khai diễn nhạc hội.
Dương Lam Nhi cười cười, quyết định trực tiếp tìm tới cửa đi, không thông qua trên web trao đổi phương thức.
Sau khi hạ quyết tâm, Dương Lam Nhi tạm thời không thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền ngắn hạn nhanh chóng, liền đi trang web trao đổi Y học tiếp tục làm nhiệm vụ, xem nhãn, học tập.
Buổi tối, Dương Lam Nhi rất có hào hứng đi dạo chợ đêm ở gần đó, đồng dạng cũng có không ít mỹ thực có thể nhấm nháp.
Đoạt cơ duyên của Mộc Phong, thực tế là bởi vì cùng gã kết thù, vì bản thân tranh thủ nhiều phêm một phần tỷ lệ sinh tồn, bất quá nếu là thật sự đoạt, Dương Lam Nhi cũng không rối rắm, bài trên tay nàng cũng không tính là kém, bất quá chưa chắc liều mạng với nam chủ bộc phát.
Cho nên, ở thời điểm nên thoải mái, Dương Lam Nhi cũng chơi đến rất tự nhiên, đi dạo chợ đêm vui chơi giải trí, một đường thanh thản.
Tuyển một sạp thịt nướng, gọi không ít thịt, từ từ ăn, Dương Lam Nhi càng có hứng thú nhìn người đến người đi.
“Ông chủ, thêm một bình sữa đậu lạnh.”
Một cái thanh âm truyền vào lỗ tai của Dương Lam Nhi, làm cho nàng không khỏi theo tiếng nhìn lại, tựa hồ có chút quen tai a!
Từ lúc bắt đầu luyện võ, ngũ giác của Dương Lam Nhi liền nhạy cảm quá mức, thanh âm này mặc dù đã cố sức đè thấp một chút, những nàng rất xác định, đã nghe qua.
Nhíu mày nhìn người đứng trước sạp thịt nướng đang gọi thức ăn, mắt kính to, mũ, có chút râu ria, tựa hồ làm ra ngụy trang rất lớn, nhưng Dương Lam Nhi cũng không cần thò ra linh thức cũng đã rất vui vẻ, buổi chiều còn đang nhắc tới người, thế nhưng lại cứ gặp gỡ như vậy, trời cũng muốn cho nàng nhận chỗ tiền lợi nhuận từ người này sao?
Người kia thực là thản nhiên, đường đường chính chính ra đường ăn cái gì đó, còn nhìn chung quanh, trực tiếp hướng cái bàn nhỏ của Dương Lam Nhi đi tới.
Dương Lam Nhi quan sát bốn phía một lần, người khác đều là nhiều người một bàn, chỉ có nàng là một người, thân còn ở nơi hẻo lánh, quả nhiên là chỗ đại minh tinh vô ý thức lựa chọn.
Nghiền ngẫm nhìn Diệp Nhạc Luân ngồi ở bên cạnh mình không hề lộ diện mạo thật sự, Dương Lam Nhi có cảm giác vận khí mình hôm nay thật tốt, đợi tí nữa có nên đi mua vé xổ số hay không?
Diệp Nhạc Luân bị ánh mắt nhỏ của cô nương bên cạnh này nhìn đến trong lòng bồn chồn, chẳng lẽ mình giả dạng thành dạng này cũng bị nhận ra? Chẳng lẽ gặp gỡ fan cuồng của mình? Nếu không ánh mắt sao có thể sắc bén như thế?
“Khụ, em gái nhìn thúc như thế làm cái gì?” Diệp Nhạc Luân có chút hối hận bản thân đã chọn cái bàn này: “Khó được ngồi cùng một bàn, nếu không thúc thúc mời ngươi ăn?”
Dương Lam Nhi nhất thời nhịn không được, phù một tiếng cười, ở trong ánh mắt khẩn trương của Diệp Nhạc Luân, đè thấp thanh âm buồn cười: “Ta nói vị thúc thúc này, ta không phải là loli, đừng đến gần, mặt khác, đại minh tinh, ngươi đừng tưởng rằng ngươi mời ta ăn một bữa, ta cứ bỏ qua cho ngươi tiện nghi như vậy.”
Quả nhiên bị nhận ra, Diệp Nhạc Luân bất đắc dĩ cực kỳ, nha đầu này đều mọc một đôi mắt gì vậy?
Bất quá, Diệp Nhạc Luân cũng xác định, nha đầu này căn bản không phải fan của y, ánh mắt không có sùng bái, tâm tình cũng quá tỉnh táo, vậy nàng tính kế y cái gì?
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Diệp Nhạc Luân bắt đầu tính toán, cấp cho chỗ tốt gì, mới để cho nha đầu này không ồn ào.
“Chớ khẩn trương, tuyệt đối là sự tình ngươi ta hai bên cùng có lợi, hiện tại đừng quên, ngươi mời khách.” Dương Lam Nhi cười hắc hắc, đối với ông chủ cầm thức ăn đã nướng xong đi lại đây nói: “Ông chủ, chiếu theo những món ta vừa gọi, đến thêm một phần nữa.”
“Toàn bộ?” Ông chủ kinh dị, nhìn trước mặt Dương Lam Nhi chỉ còn dư lại hơn phân nửa thịt nướng.
“Ân, toàn bộ, gặp phải thúc thúc, thúc thúc ta muốn mời khách.” Dương Lam Nhi chỉ chỉ Diệp Nhạc Luân, mắt sắc xem khóe miệng mặt mày của y run rẩy, đáy lòng quá vui mừng.
“Nguyên lai các ngươi quen nhau a, tốt lắm, muốn một bình sữa đậu nữa không?” Ông chủ cao hứng cười một tiếng, nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ.
“Đến một chai đi!” Diệp Nhạc Luân chủ động mở miệng, tâm tư còn đang đi dạo trên câu hai bên cùng có lợi của Dương Lam Nhi.
Chờ sữa đậu ra, thịt nướng của Diệp Nhạc Luân cũng bưng ra được một chút, y ăn này nọ, liền nhịn không được: “Cái sự tình gì mà hai bên cùng có lợi? Ngươi không phải là người trong vòng luẩn quẩn này đi!”
“Không phải là, bất quá ta vốn là chuẩn bị gần nhất tìm đến chỗ ngươi, thuận tiện kiếm ít tiền lời, không nghĩ tới, ở chỗ này đυ.ng phải chính chủ, vừa vặn.” Dương Lam Nhi tròng mắt hơi híp, cảm thấy thịt nướng trong đĩa càng thêm phần mĩ vị.