Mộc Phong phản ứng lại, kéo một cái chăn mỏng từ giường sang phủ lên hai mỹ nữ trên bàn, bản thần liền tùy tiện cầm một bộ đồ ngủ mặc vào, ánh mắt có chút bất thiện nhìn Dương Lam Nhi đang ‘Hồn bay phách lạc’.
Dương Lam Nhi tự giác lẩn tránh, e sợ cho nhìn nhiều đau mắt, chờ ba người đều che lại, mới đưa ánh mắt bố thí qua.
Nam nhân này, lại còn đánh đòn phủ đầu? Lớn tiếng rất không dậy nổi sao? Rất cây ngay không sợ chết đứng sao?
“Vốn là không có việc gì, bất quá, hiện tại ta cảm thấy cứ như vậy mà đi, tựa hồ có chút không ổn.” Dương Lam Nhi cũng không vào nhà, híp mắt nhìn Mộc Phong một chút, đồ ngủ gã mặc trên người kia, hình như là của nguyên chủ đi!
“Ngươi muốn làm gì?” Mộc Phong hơi có chút kinh ngạc, có chút không thích ứng với việc Dương Lam Nhi lạnh nhạt như vậy, thật giống như một quyền đánh trên bông vải, nghẹn đến chính mình đau.
“Không làm cái gì...” Dương Lam Nhi trêu tức nhìn hai mỹ nữ có chút hoảng sợ kia: “Ngươi xác định muốn cùng ta nói chuyện phiếm như thế?”
Nếu như không có đoán sai, Mộc Phong phải là mũi tên đang ở trên dây, thế nhưng cũng nhịn, khó trách vẻ mặt kia đều là sắc mặt chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ...
Mặt Mộc Phong cuối cùng có chút đen, trừng Dương Lam Nhi một cái, không quá bình tĩnh nói ra: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Không như thế nào, nói hai câu liền đi.” Dương Lam Nhi không cho là đúng, nếu không phải muốn đem sự tình phủi bỏ, thì nàng muốn đứng ở chỗ này sao? Quá quá ác tâm, hai vị hoa khôi của trường này thật đúng là không biết chọn địa phương.
Lười phải nghe Mộc Phong tiếp tục nói nhảm, Dương Lam Nhi nhướn mày nói ra: “Hai vị mỹ nữ này, ta chính là muốn nói rõ ràng với các ngươi, mặc dù ta là thanh mai trúc mã của Mộc Phong, nhưng, bắt đầu từ bây giờ, hai chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì, về sau thỉnh cảnh giác cao độ, đừng loạn tìm người gây phiền toái, ta chán ghét bị nhằm vào mà không giải thích được, các ngươi thích chơi làm sao liền chơi như thế, đừng tùy tiện đến gây chuyện với ta, cùng với tốn thời gian tìm ta gây phiền toái, còn không bằng bắt lại nam nhân các ngươi yêu... Lời nói đến thế, hy vọng chúng ta không hẹn gặp lại.”
“Lam Nhi, em...” Mộc Phong kinh hãi, gã thật không nghĩ tới, Dương Lam Nhi thế nhưng sẽ nói ra một phen lời nói đoạn tuyệt đến như thế, trong ấn tượng của gã, Dương Lam Nhi từ trước đến giờ sẽ không không chừa lại lối thoát như vậy.
Khinh thường nhìn Mộc Phong một cái, Dương Lam Nhi cảm giác mình không có tức miệng chửi ầm lên, đã là rất nể tình, nguyên nhân vẫn bởi vì nàng không phải nguyên chủ: “Mộc Phong, ngươi nên biết, ta thích sạch sẽ.”
Điểm này, bất kể là Dương Lam Nhi hiện tại, hay là nguyên chủ, đều không khác nhau.
Nghe vậy, Mộc Phong nghẹn họng nhìn trân trối, tựa hồ nghe hiểu ý tứ của lời nói này, lại không dám tin tưởng.
“Người khác dùng ga giường của ta, mặc đồ ngủ của ta, còn ngủ nam nhân... của ta. Ha ha, ngươi cho rằng, ta còn yêu thích sao?” Dương Lam Nhi tiện tay đem cái chìa khóa vứt cho Mộc Phong, nhìn gã phản xạ có điều kiện nhận lấy: “Từ đây, ngươi đi ngươi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, mọi người đều không liên can.”
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của ba người, Dương Lam Nhi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tách tách đem hiện trường chụp liên tục đến N cái, thừa dịp Mộc Phong còn không có phản ứng lại mà nổi khùng trước, nhanh chóng lưu lại câu nói tiếp theo rồi rời đi: “Yên tâm, ta chỉ là vì thanh tĩnh của chính mình mà tìm cái bảo đảm, chỉ cần các ngươi không chọc đến ta, những hình này cũng sẽ không truyền đi.”
“Ta kháo, Dương Lam Nhi, ngươi trở lại cho ta...”
Dương Lam Nhi vừa mới chạy đến dưới lầu, quả nhiên nghe được Mộc Phong hổn hển, bất quá, gã mặc đồ ngủ của nữ, mặt khác hai người kia còn đang lõa thể, nàng cũng không tin có thể đuổi theo.
“Ha ha... Hừ a hừ!” Lúc này Dương Lam Nhi cực kỳ cao hứng hừ ca rời đi, chuyện này cuối cùng đã kết thúc, còn như hai đóa hoa khôi của trường kia, hắc hắc, nàng hy vọng có thể thức thời một chút, nếu không, nàng không để ý ở thế giới này có sự kiện ‘Đống hình khiêu da^ʍ của Trường cao đẳng’ giống như ở đời trước của nàng.
Đang cao hứng, vừa mới đi ra phiến khu này, Dương Lam Nhi đã nhìn thấy Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình, hai người kia đang nhìn quanh chờ nàng, trong lòng không khỏi ấm áp, hai người bằng hữu này, ngược lại thật không tệ.
“Các bạn sao lại đến?” Dương Lam Nhi đi lên phía trước.
“Này không phải là lo lắng cho bạn sao? Giá trị võ lực của Mộc Phong kia cũng không thấp, còn có cái đai đỏ Văn Khiết Nghi nữa!” Bạch Hân thiếu lễ độ liếc mắt, một người liền dám đến bắt gian, cũng là mê đi.
“Cái gì đai đỏ, người ta đó là đai đen có được hay không...” Mộ Đình Đình khinh bỉ Bạch Hân, nha đầu này còn chưa hiểu cái này.
“Tính toán một chút, bất kể nàng ta là đai đỏ hay đai đen đâu, an toàn đi ra liền tốt. Đúng, tình huống như thế nào?” Bạch Hân bỏ xuống lo lắng ban đầu, hồn bát quái lập tức bùng cháy.
“Kết quả cũng được, chính là quá trình có chút rung động lòng người, không bằng bọn mình trước tìm một chỗ từ từ nói?” Dương Lam Nhi tâm tình không tệ.
“Được, mình biết một tiệm trà sữa mới mở, hoàn cảnh không tệ, mình cũng còn chưa có đi nếm, hiện tại vừa vặn đi thử một chút!” Mộ Đình Đình giơ tay tán thành.
Vì vậy, ba người gọi một cái xe, đi đến tiệm trà sữa mà Mộ Đình Đình nói kia.
Nhạc nhẹ vờn quanh, có thảm thực vật, hoàn cảnh rất thanh nhã, ba người tìm chỗ ít người, thuận tiện bát quái.
Gọi này nọ xong, Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình liền không thể chờ đợi được nhìn Dương Lam Nhi, nhân sinh thiếu hụt bát quái, có thể thiếu quá nhiều niềm vui thú.
Dương Lam Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, đem điện thoại di động đưa cho hai người.
Nàng chỉ nói là, sẽ không truyền đi, cũng không nói là không để cho bằng hữu xem a! Cái tên Mộc Phong này cùng nàng quan hệ lại không lớn, hoàn toàn không đáng vì loại người xa lạ này mà giấu giếm bằng hữu quen thuộc, hơn nữa, nàng tin tưởng tính cách của Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình, mặc dù hai cô nương này nhìn rất bát quái, trên thực tế, chuyện không nên nói các nàng từ trước đến giờ đều không tùy tiện nói.
“A... Trời ạ!” Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình khϊếp sợ, vốn cho là Dương Lam Nhi còn cần chế tạo ‘Sự kiện’ mới có thể thoát thân, bây giờ nhìn lại, căn bản không cần!
“Cáo không phải, thế nhưng ngoạn
*? "Giá trị Võ lực " của nam nhân này quả nhiên cao.” Bạch Hân ý tứ sâu xa, nghe được Dương Lam Nhi đầu đầy hắc tuyến, tiểu cô nương, không nên theo tăng thêm màu sắc cái kiểu này.
“Choáng, nữ nhân này, không phải là Đông Phương Y hoa khôi thứ hai trên bảng mỹ nữ sao, chậc chậc, thật không thể tưởng được lại còn có thể chơi như thế này.” Mộ Đình Đình nhìn một cái liền nhận ra thân phận của mỹ nữ mà Dương Lam Nhi không rõ ràng lắm, khϊếp sợ trong lòng khó có thể nói nên lời.
“Đông Phương Y?” Dương Lam Nhi nghe được tên này, mới nhớ lại nội dung vở kịch, dường như hoa khôi này của trường đã sớm xuất hiện?
Vốn, Đông Phương Y là kết quả mà Mộc Phong anh hùng cứu mỹ nhân tạo ra, hình như Đông Phương Y là truyền nhân của cổ võ thế gia, còn là thiên tài tập võ, mới chỉ hai mươi tuổi, liền cấp bốn, còn là bảo bối của Đông Phương gia.
Nhưng Mộc Phong ngoạn chị em yêu nhau liền thôi, nhưng khiến Dương Lam Nhi cảm thấy thần kỳ nhất là, Đông Phương Y vốn là có giá trị võ lực, căn bản không cần Mộc Phong cứu, hết lần này tới lần khác cũng bởi vì Mộc Phong xuất thủ cứu trợ một lần, liền đối với Mộc Phong nảy sinh vài phần kính trọng, cảm thấy xã hội hiện thời này, còn có thể có loại thanh niên ‘Nhiệt huyết’ này thật sự là quá hiếm lạ.
Dương Lam Nhi rất buồn bực, dựa theo trong tiểu thuyết ghi lại, số lần Đông Phương Y được anh hùng cứu mỹ nhân nhiều không kể xiết, đoàn nam nhân đuổi theo sau nàng ta đều có thể toàn bộ tăng cường, như thế nào không thấy nàng ta đối với những người ra tay khác có vài phần kính trọng? Lẽ nào người khác cũng không phải là anh hùng cứu mỹ nhân? Liền không hiếm lạ?
Quả nhiên, này vẫn là vấn đề khí tràng của nam nữ chủ đi!