- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên
- Chương 12: Nhất thời nhịn không được
Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên
Chương 12: Nhất thời nhịn không được
Đem nam nhân khiến tâm tình người khác không tốt kia không hề để ý đến, Dương Lam Nhi quyết định đợi tí nữa đi ngân hàng một lần nữa làm thêm một tấm thẻ, nàng muốn cùng hết thảy trước kia nói bái bai.
Hơn nữa, Mộc Phong có được bàn tay vàng, tuy nói là hệ thống giao dịch, nhưng cũng là một cái máy tính siêu cấp, nếu nó tùy ý đảo qua, phát hiện trong thẻ của nàng không chỉ có một vạn, hoặc là tương lai xuất hiện nhiều hơn, đây chẳng phải là không cách nào giải thích?
Nghĩ đến đây, Dương Lam Nhi cảm thấy có chút thấp thỏm, hy vọng hành vi vừa mới chuyển khoản kia, không có dẫn tới hệ thống thăm dò, nếu không, chuyện này vẫn chưa xong.
Sự thực chứng minh, vận khí của Dương Lam Nhi rất tốt, lúc này toàn bộ hệ thống còn chưa có mở ra toàn diện, rất nhiều chức năng đều không thể sử dụng, tự nhiên không thể nào ở bất cứ lúc nào cũng quản chế tin tức của người khác, hơn nữa, Mộc Phong đang vì chuyện tiền bạc mà hao tổn tâm trí, hệ thống đang giúp gã ra chủ ý, còn không rảnh chú ý cái khác.
“Lam Nhi, bên này bên này…”
Ở lúc Dương Lam Nhi suy nghĩ sự tình nghĩ đến nhập thần, một chiếc xe dừng lại cách đó không xa, nửa người trên của Mộ Đình Đình thò ra cửa sổ, dùng sức phất tay cùng Dương Lam Nhi.
Bê theo hai cái thùng đi qua, từ trên xe đi xuống một nam tử khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trực tiếp đi lên trước tiếp nhận các thứ trên tay Dương Lam Nhi.
Sau khi ngồi lên xe, Mộ Đình Đình không thể chờ đợi được nói ra: “Lam Nhi, đây là cậu mình tên Trương Tiêu, ha ha, nhà hàng kia là cậu mở.”
Dương Lam Nhi hướng Trương Tiêu hữu hảo cười một cái, nhướn mày nói: “Đình Đình, cậu của bạn thật trẻ tuổi.”
Nam tử này tuổi thế nhưng so với Mộ Đình Đình lớn hơn không được bao nhiêu, bối phận ngược lại cao, hơn nữa lớn lên không tệ, còn có bản lĩnh có tiền, trên ý nghĩa cũng coi là nam nhân cao phú soái thêm hoàng kim độc thân.
“Ha ha, ai cũng nói thế.” Mộ Đình Đình trêu tức nhìn Trương Tiêu một cái, rất thích thấy y lộ vẻ bất đắc dĩ.
Trương Tiêu rất vô tội, y cũng không thể để cho Mộ Đình Đình không cần gọi y là cậu đi, mới trước đây nữ oa này là bộ dáng khó có thể mở miệng, không biết rõ từ lúc nào bắt đầu, nàng ta ngược lại gọi được quá khoan khoái, thật giống như kêu cho vui.
Trương Tiêu mở quán bán đồ ăn Trung Quốc, bất quá cấp bậc tương đối cao, phục vụ là đoàn người có tiền, hoàn cảnh bên trong tự nhiên xa hoa thoải mái, thức ăn, tạm dừng không nói đến hương vị, vẻ ngoài tuyệt đối là max điểm.
Bảo người đem hai thùng thuỷ sản vào phòng bếp, Trương Tiêu vẫn thân sĩ như cũ nói: “Các ngươi tán gẫu trước, chờ món ăn làm xong, chúng ta cùng nhau nếm thử. Hiện tại có thể gọi một chút món ăn bình dân, để điền bụng.”
Chờ một lát đã là giờ cơm tối, nhà hàng làm ăn rất tốt, cơ hồ không có chỗ trống.
Bất quá, Trương Tiêu nếu đã là ông chủ, Mộ Đình Đình cũng không ở bên ngoài ngây ngốc, trực tiếp mang Dương Lam Nhi đi đến phòng làm việc của Trương Tiêu.
Điểm một chuỗi món ăn bình dân, Mộ Đình Đình không chút khách khí thay Dương Lam Nhi quyết định: “Món ăn bình dân bên trong quán của cậu mình không tệ, tới nếm thử đi, mình cũng thật lâu không có tới rồi.”
“Gọi nhiều như vậy, bạn ăn được hết sao?” Dương Lam Nhi bình tĩnh nói, vừa rồi nàng nghe được ít nhất không dưới mười cái tên món ăn bình dân.
Dương Lam Nhi biết rõ, Mộ Đình Đình này là có ý tốt, sợ nàng không biết tình huống, thẹn thùng gọi thức ăn, mới đảm nhiệm việc gọi món. Kỳ thật đời trước nàng đi qua nhiều nhà hàng cao cấp hơn, đồ vật bên trong lại tinh xảo mỹ vị, cực độ khiêu chiến vị giác thân thể của con người.
Bất quá, sau khi ăn nhiều món dùng sản phẩm nguyên liệu trong không gian nấu ăn, cho dù trình độ nấu cơm của nàng không đạt đến cấp chuyên gia, cũng đối với thức ăn phía ngoài thiếu đi rất nhiều hứng thú.
Sản phẩm trong không gian, mới là mùi vị gốc của thức ăn, rất nhiều nhà hàng cao cấp đồ ăn có tinh xảo hơn, cũng không thể che giấu sự thật là thiếu thốn rất nhiều hương vị, có thể nói, tài nấu nướng là cao siêu, nhưng ăn lại rất kì quái, hoàn toàn không biết rõ vốn là cái tài liệu gì.
“Ăn không hết thì nếm thử a, còn không có thể đóng gói.” Mộ Đình Đình không cho là đúng, không nói Dương Lam Nhi đóng gói trở về là có thể giải quyết một bữa cơm, nàng ta trước kia cũng thường mang về ăn.
“… Bạn nghĩ được thật xa.” Dương Lam Nhi quẫn bách.
Chờ món ăn bình dân đi lên, Dương Lam Nhi mỗi món nếm nếm, mùi vị không tệ, nhưng chỉ có thể nói, đầu bếp tay nghề rất cao cấp, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại quá kém cỏi.
Đối với cái này, Dương Lam Nhi cũng không nhiều lời, tin tưởng chờ đồ ăn làm xong, chênh lệch tự nhiên rõ ràng.
Nhưng mà, Dương Lam Nhi lại không biết, tại trong phòng bếp, chính là đang phát sinh ‘Đại chiến’ trước giờ chưa từng có.
Bởi vì là giờ dùng cơm cao điểm, vì không ảnh hưởng đến làm ăn, Trương Tiêu liền đem cá trực tiếp nhấc vào phòng bếp nhỏ của đầu bếp trưởng.
Nói như vậy, chỉ cần không phải là lúc làm món ăn đặc biệt phức tạp gì, những người khác có thể đảm nhiệm, vì vậy, Trương Tiêu rất không khách khí chiếm lấy thời gian của đầu bếp trưởng.
Kết quả, cá còn không có nấu xong, lươn còn chưa có ra khỏi nồi, một trận một trận mùi thơm thay nhau áp đến câu nước miếng của người bay tứ tung.
Cuối cùng, đang trong thời gian chờ đợi một món ăn cuối cùng, Trương Tiêu cùng đầu bếp trưởng đều không nhịn được, cầm lấy chiếc đũa nếm thử một miếng trước, kết quả, chiếc đũa liền không dừng lại được, hai người tranh đoạt đem món ăn quét hết, liền đến một con lươn cuối cùng vừa mới ra nồi cũng không có buông tha.
“Tôi nói, Trương Tiêu, cá này cậu từ đâu tìm đến vậy, chất thịt này thực sự quá tốt.” Đầu bếp trưởng sờ sờ miệng, vẫn chưa thỏa mãn: “Tôi sai rồi, tôi không nên làm kho tàu, cá này ngon nhất là mùi vị nguyên bản của nó, phải hấp, không cần cho quá nhiều gia vị làm hỗn hợp mùi thịt của nó.”
Đầu bếp trưởng có chút kích động, linh cảm bộc phát, quả nhiên phải có nguyên liệu nấu ăn hoàn mỹ, mới có thể thể hiện hoàn mỹ tài nghệ nấu nướng cao siêu của ông.
Trương Tiêu thế này mới ý thức được y cùng đầu bếp trưởng đều đã làm gì, cái này, phải nói như thế nào cùng cháu gái ngoại đây?
Ảo não vỗ đầu một cái, Trương Tiêu vẻ mặt đưa đám: “Tôi giờ có thể thảm, cháu gái ngoại của tôi cùng bạn học đưa cá đến còn đang đợi món ăn đâu, cư nhiên bị hai chúng ta ăn xong, này phải làm sao bây giờ?”
“…” Đầu bếp trưởng cả kinh, lập tức cũng không còn gì để nói, ông thấy Trương Tiêu ăn vui vẻ như vậy, cũng liền hoàn toàn không có cố kỵ, ai biết còn có người chờ?
Sau khi biết rõ chân tướng, Mộ Đình Đình sững sờ, lập tức cười mà như không cười nhìn Trương Tiêu, cho đến khi da đầu của y tê dại.
Tiếp được ánh mắt xin giúp đỡ của Trương Tiêu, Dương Lam Nhi buồn cười nói: “Đình Đình, coi như hết, dù sao mình cũng ăn no rồi.”
Ở trước mặt người ngoài, sức ăn của nàng vẫn rất bình thường, dù sao, bản thân nàng cũng toàn ăn thức ăn trong không gian, tay nghề của nàng cho dù không đạt đến cấp chuyên gia, cũng cách cấp đại sư không xa, cho nên, nàng hiện tại càng ưa thích ăn đồ tự mình làm.
“Ông chủ Trương, ngày mai ta mang một nhóm đến đưa ngài, ngài cần chừa chút cho Đình Đình a!” Dương Lam Nhi đối với chuyện này vốn có dự đoán, chỉ là không nghĩ tới ở giữa sẽ xen vào chuyện này.
“Nhất định nhất định, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, giá tiền ngươi cứ nói, Đình Đình ngày mai đến a, cậu khẳng định lưu lại cho cháu.” Trương Tiêu lau mồ hôi một cái, cảm giác mình là làm việc ngốc đi.
“Hừ hừ, ngày mai cháu muốn cùng ba mẹ cùng đến, còn có ông ngoại bà ngoại…” Mộ Đình Đình âm trầm nói ra, ánh mắt liếc các loại chột dạ của Trương Tiêu, có trưởng bối ở đây, nàng ta cũng không tin cậu của mình còn dám nuốt lời, đương nhiên, nàng ta đối với cá mà Dương Lam Nhi đưa tới lại cảm thấy hứng thú, thế nhưng có thể để cho Trương Tiêu nhìn quen thứ đồ tốt lại nhịn không được ăn sạch? Đây rốt cuộc là cái dạng cá gì?
“Khẳng định giữ lại cho mọi người, mỗi loại lưu hai phần được chưa!” Trương Tiêu vẻ mặt đưa đám, đáng thương nhìn Dương Lam Nhi: “Em gái, số lượng cần phải nhiều một chút a, đừng sợ ta ăn không vô.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên
- Chương 12: Nhất thời nhịn không được