Chương 4: Lời mời của Vương phi

Tần Tư Sương bước lên trước hành lễ, lại bị Trấn Nam Vương phi kéo dậy.

Triệu Hồng Mi mỉm cười thật tươi, kéo Tần Tư Sương vừa đi vừa nói: “Hôm nay trời có hơi lạnh, ta còn tưởng ngươi sẽ không đến”.

“Thực ra thϊếp cũng là vì phương thuốc của Vương phi mà tới”. Tần Tư Sương cười, nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: “Đều trách thϊếp đến muộn, các vị phu nhân khác có phải đã chờ đến mất kiên nhẫn rồi không?”

“Bọn họ nào phải mất kiến nhẫn, mà là không hề tới”. Triệu Hồng Mi nhếch khóe miệng cười nhẹ, dường như không hề để ý.

Tần Tư Sương trong lòng run lên một cái, từ khi nào mà các vị phu nhân trong kinh thành dám không nể mặt Vương phi như vậy? Sợ rằng thực ra vốn dĩ chỉ mời một mình bà, mà mục tiêu chính là con gái bà.

“Này…đúng là có chút quá đáng”. Tần Tư Sương có chút thất vọng khẽ nói.

“Không sao, ngươi đến rồi, chúng ta vẫn có thể ủ rượu”. Triệu Hồng Mi nói, đoạn gọi một người lại nói: “Đây là lão ma ma trong phủ, để bà ấy đứa con gái và nha hoàn của ngươi đi nghỉ ngơi đi, để trẻ con ngửi mùi rượu không được tốt”.

Triệu Hồng Mi đã nói vậy rồi, Tần Tư Sương tất nhiên không có lý do từ chối, nếu như lần này đã ôm quyết tâm mà đến, thì buộc phải làm đến cùng.

“Thanh Trúc, phép tắc trong Vương phủ nhiều, ngươi đi theo vị ma ma này, tuyệt đối không được phạm sai lầm”. Tần Tư Sương dặn dò.

Thanh Trúc cúi đầu hành lễ, thỏa đáng nói: “Vâng, phu nhân”.

Nói xong, cô đón lấy Ân Tố Tố từ trong lòng Tần Tư Sương, theo vị lão ma ma đi vào nội viện.

Tần Tư Sương liên tục nhìn theo, cho đến khi họ đi xuyên qua bình phong không nhìn thấy nữa, mới miễn cưỡng bị Triệu Hồng Mi kéo đi.

Đợi sau khi Tần Tư Sương bị kéo đi, Tiêu Cảnh Quân ủ rũ thở dài, ôm theo đống trái cây trên bàn, rời khỏi vị trí.

Ân Tố Tố dựa trên vai Thanh Trúc, mở to mắt nhìn kĩ. Kiếp trước cô cũng đến Vương phủ mấy lần, nhưng tham quan chỗ ở của Vương phi như thế này thì chưa từng.

Hơn nữa, chỗ này cũng quá lớn rồi, tính sơ sơ thì ít nhất cũng phải gấp ba bốn lần viện của cô.

Ngoài ra, đi qua thính đường kia vậy mà vẫn còn hành lang, phía ngoài hành lang là một hoa viên nhỏ. Con đường nhỏ được lát gạch xanh, ao nhỏ đóng băng, hồng mai đỏ rực bị tuyết trắng phủ lên, trông cực kỳ đẹp.

Nhưng tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp như vậy rất nhanh đã bị phá hoại, bởi vì Tiêu Cảnh Quân đã đem theo đống hoa quả tới đây rồi.

Bề ngoài Ân Tố Tố là một đứa trẻ, nhưng nội tâm lại không phải, cũng không còn thái độ thù địch như lần đầu gặp mặt nữa, nói trắng ra, y là nam chính thì nên đi theo tình tiết trong kịch bản, chỉ là cô xui xẻo mà thôi.

Xuyên qua hoa viên nhỏ đi về phía trước là phòng nghỉ, trong phòng đốt than, ấm áp dễ chịu.

Mở cửa sổ ra có thể xua đi khí than, còn có thể thưởng thức cảnh tuyết ở bên ngoài.

Ân Tố Tố nghĩ nếu có một cửa kính kéo dài từ trần nhà xuống đất trong một căn phòng như vậy, trong phòng lúc nào cũng ấm áp, bên cạnh có hoa quả đồ ăn vặt, vậy thì tuyệt vời biết bao.

Thanh Trúc ôm Ân Tố Tố có chút căng thẳng, cho đến khi đặt cô xuống chiếc giường mềm bên cạnh, vẫn không khỏi có chút lo lắng.

Lão ma ma cười híp mắt, trên mặt tràn đầy yêu thương.

“Để tiểu Thế tử chơi cùng A Man tiểu thư một lúc đi, chúng ta đi lấy thêm một ít than đốt tới, nếu không giữa chừng than tắt mất, giữa mùa đông thế này trẻ con không chịu nổi đâu”.

Thanh Trúc không biết mình đang bị đánh lạc hướng, lập tức nói: “Không sao đâu ma ma, đốt hết than vẫn dư lại độ ấm hẳn là vẫn sẽ đủ, nếu nóng quá, mặt tiểu thư nhà ta sẽ đỏ lên”.

Ma ma cười lắc đầu nói: “Vương phi và phu nhân ủ rượu không biết mất bao lâu, chúng ta cứ đi lấy than đốt phòng trước. Yên tâm, than đốt ở trong phòng củi cách chỗ này không quá xa, cố tình để gần đây là để lấy than tiện hơn”.

Lão ma ma đã nói vậy rồi, Thanh Trúc thật sự không thể từ chối nữa, chỉ đành rời khỏi.

Khuôn mặt Ân Tố Tố biểu thị không sao cả, có lẽ là muốn để con trai bà ấy thân thiết gần gũi với cô, nói không chừng có thể thêm được chút vận may. Chỉ là mơ tưởng này tính sai rồi, cô không hề có một chút may mắn nào cả.

Kết cục của nữ phụ phản diện thực sự là thảm vô cùng thảm.

Tiêu Cảnh Quân tuy rằng tuổi tác không quá lớn, nhưng dường như cũng nghe được một số chuyện, đối mặt với cô nhóc đang ngồi ngây ngốc, lại nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân, cau mày một cái.

Ân Tố Tố đợi cả nửa ngày vẫn không thấy Tiêu Cảnh Quân đem hoa quả qua chỗ cô, liền quay đầu lại nhìn y, đưa hai tay ra bi ba bi bô, mắt nhìn chằm chằm vào đống hoa quả kia.

“Ăn ăn”.

Nói ra câu nghe buồn nôn như vậy, Ân Tố Tố cũng tự coi thường chính mình, nhưng bây giờ cỗ vẫn còn là em bé thì nên nói chuyện như vậy.

Tiêu Cảnh Quân lập tức để hoa quả lên giường chỗ Ân Tố Tố, nhìn chằm chằm vào cô bé trông giống như trinh nữ bên cạnh Bồ Tát kia, không nhịn được chọt chọt khuôn mặt cô.

Ân Tố Tố nhịn không trợn mắt trắng, chọn tới chọn lui trong đống hoa quả kia, chọn một loại quả có lớp vỏ ngoài màu trắng, cô cũng không biết là quả gì, trực tiếp cho vào miệng, dùng những chiếc răng sữa từ từ gặm.

Bộ dạng này của cô đã chọc cười Tiêu Cảnh Quân, mây đen vừa bao phủ tâm trí bất tri bất giác đã tản đi. Cậu cứ như vậy mà ngồi một bên, nhìn cô nhóc kia vui vui vẻ vẻ ăn hoa quả.

Thanh Trúc muốn nhanh trở về, nhưng không có cách nào với lão ma ma tuổi tác đã lớn, bước đi chậm chạp, ở trong Vương Phủ cô cũng không dám thúc giục, gấp đến đổ mồ hôi hột rồi.

Lão ma ma tất nhiên cũng nhìn ra, cũng âm thầm thở dài một hơi.

Tiểu Thế tử vô cùng thông minh, nhưng vì năm đó lúc Vương phi mang thai y vẫn ra chiến trường gϊếŧ địch dẫn đến động thai, khi mới sinh ra cơ thể ốm yếu.

Nhiều năm như vậy, Vương gia Vương phi vẫn luôn rất nỗ lực, dù chỉ là lời xằng bậy của tên đạo sĩ kia, Vương phi vẫn muốn thử một lần.

Cho dù đi chậm đến mấy đi nữa, hai người vẫn sẽ quay trở về.

Thanh Trúc nhìn thấy Ân Tố Tố ăn hoa quả sắc mặt không đổi mới thở phào một hơi, sau khi cẩn thận để than đốt xuống, bèn đi đến bên cạnh giường hầu hạ.

Lão ma ma nhìn về phía Tiêu Cảnh Quân thấy sắc mặt y vui vẻ, cũng nhẹ nhõm hơn.

Ngay cả khi vận may đó chỉ là thứ hư ảo, nhưng khi ở cùng A Man tiểu thư khiến tiểu Thế tử vui vẻ là được.

Hai bạn nhỏ cứ an tĩnh như vậy mà ngồi một chỗ, một đứa thì ăn hoa quả, một đứa thì nhìn đứa còn lại ăn, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, Ân Tố Tố thỉnh thoảng cũng sẽ miễn cưỡng ừ ừ à à mà đáp lại hai tiếng.

Cuối cùng, bên kia cũng ủ rượu xong.

Tần Tư Sương ôm con gái, cười nói: “Hôm nay đa tạ Vương phi, tất cả nguyên liệu đều là do Vương phi chuẩn bị”.

Triệu Hồng Mi xua tay nói: “Ngươi cùng ta ngâm rượu, ta nên đa tạ ngươi mới đúng, chỉ là khiến Tiểu A Man đợi lâu, đã ngủ thϊếp đi luôn rồi”.

Tần Tư Sương thấy thần sắc Ân Tố Tố vẫn như thường, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi không ít, nói: “A Man chính là ham ăn ham ngủ, chính là một quả cân không hơn không kém”.

Triệu Hồng Mi cười nói: “Cho dù là quả cân, thì cũng là quả cân dễ thương nhất thiên hạ”.

“Ân phu nhân, cái này đem về cho A Man đi”. Tiêu Cảnh Quân chọn riêng loại quả mà A Man đã ăn ra, cố ý dùng khăn bọc lại đem đi.

“Đa tạ Thế tử”. Tần Tư Sương cười nhận lấy.

Triệu Hồng Mi hài lòng nhìn, khoác áo choàng, đích thân tiễn nguời Ân gia ra tận ngoài phủ.