Chương 37: Bây giờ nhận ra ta rồi?

Ân Tố Tố dặn dò xong, vốn muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa dựa vào ghế liền đứng bật dậy.

“Tiểu Nha, cùng ta ra ngoài một chuyến”. Ân Tố Tố nói.

Tiểu Nha đáp lại một tiếng, hai người gọi theo hộ vệ Thường An, đi ra khỏi viện tử.

Sắc trời càng ngày càng tối, không biết lúc nào thì tuyết rơi, Thường An và Tiểu Nha đều có chút lo lắng bảo vệ bên cạnh Ân Tố Tố, không hiểu sao tiểu thư cứ nhất định phải ra ngoài vào lúc này.

Ân Tố Tố cũng không nói rõ được, chỉ là trong lòng cô cứ có cảm giác lúc này nên ra ngoài một chuyến.

Vừa đi chưa đầy 100m, một thân ảnh từ xa càng ngày càng gần, Ân Tố Tố đúng lúc dừng bước, đợi người đó tới gần, Ân Tố Tố cúi người hành lễ nói: “Lục đại nhân”.

“Là cô? Bây giờ nhận ra ta rồi?” Lục Dịch dừng bước hỏi.

Đứng bên cạnh Lục Dịch là một vị tùy thị mới đầu còn có chút cảnh giác, sau nghe đại nhân nhà mình nói bây giờ nhận ra ta rồi, vậy thì chắc không phải kẻ có ý đồ với đại nhân nên cũng buông lỏng cảnh giác.

Ân Tố Tố không chú ý đến người khác, chỉ nhìn Lục Dịch, lời đến bên miệng liền trực tiếp nói ra: “Còn chưa cảm tạ đại nhân hôm nay ra tay tương trợ”.

“Bản thân cô biết võ, tuy có hơi giật mình, nhưng cho dù không có ta cũng sẽ không đến mức bị thương”. Lục Dịch nói xong, lại hiếu kỳ hỏi: “Cô tìm ta là vì muốn nói đa tạ?”

“Ta vốn không phải cố ý đến tìm đại nhân, chỉ là tình cờ gặp thôi. Vốn dĩ ta và tỷ muội đã hẹn nhau muốn tới đình nghỉ mát thưởng trà nói chuyện, nghe nói nơi đó cảnh sắc tuyệt đẹp, muốn đến xem thử, nhưng trên đường tới đó tỷ muội của ta gặp phải tiểu thư Phùng gia, lại nhìn thấy cả đại nhân, liền từ bỏ ý định này. Sau khi ta quay về vẫn luôn nghĩ tới đình nghỉ mát đó, nên định đi hỏi xem nó ở đâu, đợi lần sau tới sẽ đi xem thử”.

Gặp phải tiểu thư Phùng gia, còn có cả hắn….

Lục Dịch cau mày một cái, trách không được cô nhận ra hắn, hóa ra là có người nhìn thấy hắn động thủ.

“Đình nghỉ mát của Kim Quang Tự, nếu như muốn xem tuyết cảnh tốt nhất là nên đến Vọng Tân Đình bên sườn núi, từ đây đi về phía trước, sau khi đi qua một viện tử lớn, có một thềm đá, đi lên đó là đến rồi”. Lục Dịch nói.

Ân Tố Tố đa tạ nói: “Tạ Lục đại nhân”.

Lục Dịch xua tay, đưa theo thủ hạ trực tiếp đi qua cô luôn.

Sau khi Lục Dịch đi được một lúc, Ân Tố Tố mới đưa theo nha hoàn tiểu tư tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn liền nhìn thấy viện tử kia, đúng lúc có người đi ra từ trong viện, nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt, mặt đầy cảnh giác.

Có lẽ là ánh mắt của ma ma đó quá mức đáng sợ, Tiểu Nha liền vội vàng giải thích: “Chúng ta muốn tới Vọng Tân Đình ở phía trước, nên đi ngang qua đây”.

Ma ma kia tựa như thở phào một hơi, khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện, trực tiếp đóng cửa đi vào luôn.

“Người gì vậy, ba người chúng ta cũng đâu làm được gì…” Tiểu Nha tức giận nói.

Ân Tố Tố kéo Tiểu Nha lại, không quan tâm đến viện tử kia nữa, lại đi về phía trước một đoạn, sau khi nhìn thấy thềm đá, nhấc nhân bước lên phía trước.

“Tiểu thư, người muốn lên đó thật sao, tuyết sắp rơi rồi”. Tiểu Nha gấp gáp nói.

“Ta biết”. Ân Tố Tố hít sâu một hơi, bước chân kiên định.

Tuy không biết tại sao, nhưng đi theo trực giác trong lòng, nhất định không sai.

.

“Người ngoài cửa vừa nãy là ai?”

“Hồi phu nhân, là một tiểu thư đưa theo một nha hoàn và một tiểu tư, muốn tới Vọng Tân Đình, đi ngang qua đây”.

“Thực sự không có vấn đề chứ?”

“Lão nô từng nhìn thấy chân dung nàng ta, đó là tiểu thư của Ân gia, vị tiểu Bồ Tát chuyển thế mà mọi người hay nói”.

“Nếu đã quen biết vậy thì chắc là không sao, ở trong phòng giữ ấm trước đã, tạm thời chắc là không đi được rồi”.

“Vâng”.

Bên này cuối cùng Ân Tố Tố đưa theo Tiểu Nha và Thường An đã tới Vọng Tân Đình rồi.

Vọng Tân Đình được xây dựng bên nửa sườn núi, nhìn xuống dưới một chút, mây mù lượn lờ, sâu không thấy đáy, ngẩng đầu nhìn lên là bầu trời tối đen, giống như miếng bông gòn được thấm đầy mực.

Nhưng liếc nhìn bốn phía xung quanh, có đỉnh núi cao vυ"t xuyên qua những tầng mây, đền miếu màu đỏ được bọc trong sắc trắng bạc, những tiểu hòa thượng một thân thanh y chạy qua chạy lại, tất cả đều được thu vào trong tầm mắt.

“Không đến, đúng thật là đáng tiếc”. Ân Tố Tố thì thầm một câu, chuẩn bị rời đi.

“Tiểu thư, người xem đây là gì?” Thường An rút ra một tờ giấy từ kẽ hở trên bàn, đưa cho Ân Tố Tố.

Ân Tố Tố vừa mở ra xem, lập tức nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay nói: “Chúng ta lập tức quay về ngay”.

Lên núi khó, xuống núi dễ.

Rất nhanh ba người đã xuống núi, vốn là quay về theo lối cũ, nhưng bước chân Ân Tố Tố bỗng dừng lại, đưa theo bọn họ đi đường khác.

Sau khi Ân Tố Tố đi không lâu, trên đoạn đường ban đầu, bóng đen vẫn luôn ngồi đợi ở đó không nhịn được cử động đôi chân nhức mỏi của mình.

“Ai phái ngươi tới đây!”

Bóng đen kia chấn kinh, lập tức nghiêng mình tránh đi.

Một luồng khí lạnh xuyên qua cổ áo, mamg theo ý sát phạt, suýt nữa chặt đứt đầu hắn.

“Lục đại nhân, đừng lo chuyện bao đồng!”

“Ngươi lén lén lút lút trong Kim Quang Tự, còn trách Thiếu khanh của Đại Lý Tự ta đây đừng lo chuyện bao đồng?” Lục Dịch cười lạnh một tiếng.

“Lục Dịch, ngươi tìm chết!”

Bóng đen nghiến răng nghiến lợi, ném một nắm bột phấn qua. Đợi khi phấn bột tản đi hết, bóng đen kia đã biến mất không để lại dấu vết.

“Đại nhân, tại sao không đuổi theo?”

“Kẻ này không đạt được mục đích, nhất định sẽ còn xuất hiện”. Lục Dịch nói xong, cẩn thận lau thanh trường kiếm của mình, đúc lại vào bao kiếm.

“Kẻ này võ công không kém, cũng không biết ai xui xẻo như vậy, bị hắn nhắm vào”.

Một thân tố ảnh trong sáng chợt thoáng lướt qua trong đầu Lục Dịch, hắn lại khẽ lắc đầu, một thiên kim tiểu thư không bước ra khỏi cửa chắc sẽ không đắc tội với nhân vật lợi hại như vậy đâu.

“Tuyết sắp rơi rồi, quay về trước đã”.

“Vâng, đại nhân”.

Bên này Ân Tố Tố đi vòng một đoạn đường dài, vừa đưa Tiểu Nha và Thường An về viện tử, bầu trời bắt đầu xào xạc, sau đó tuyết liền rơi.

“Vừa về kịp lúc”. Tiểu Nha giúp Ân Tố Tố cởϊ áσ choàng treo sang một bên, lại chọn than đốt, đợi sau khi trong phòng ấm lên liền dâng một tách trà nóng qua.

“Tiểu thư, uống trà nóng xua lạnh”.

“Được”. Ân Tố Tố cởi giày, ngồi khoanh chân trên giường.

Tiểu Nha mang giày đi làm ấm, làm xong mọi thứ, lấy một cái cơ tử để sang một bên sưởi ấm.

【Kí chủ, cô đã vượt qua ít nhất ba lần truy sát.】

Ân Tố Tố bưng tách trà lên, mùi trà thơm ngào ngạt bốc lên, cô nhẹ nhàng cọ sát bàn tay bên ngoài tách trà ấm nóng.

“May mà ta đi theo trực giác, đột nhiên chuyển hướng, nếu không sợ lã sẽ ảnh hưởng đến mẫu thân”.

“Mặc Mặc, ngươi biết là ai không?”

【Mặc Mặc không biết.】

Ân Tố Tố nghĩ cũng phải, loại ẩn núp trong bóng tối như vậy Mặc Mặc nhất định không biết là ai, nhưng xảy ra chuyện gì thì lại biết rõ, vậy nên ba lần truy sát là thật.

Nhưng như vậy cũng quá kỳ lạ, tuy cô tập võ, nhưng không hề thoát ly các tình tiết được thϊếp lập sẵn, vẫn luôn là thiên kim tiểu thư không ra khỏi của trong mắt chúng nhân, cô kết thù với ai được chứ?

Nữ chính vẫn chưa xuất hiện, Ân Minh Châu vẫn đang ở Vị Hà huyện xa xôi, Phùng Tuệ Nương thì bận tìm phu quân…Sau một phen loại trừ, lẽ nào là Phùng Ngọc Dung?