Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 198: Sứ đoàn Bắc Nhung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sứ đoàn Bắc Nhung đến kinh thành rồi.

An Nhã ngồi một mình trên chiếc kiệu to hoa lệ, phía dưới là các dũng sĩ Bắc Nhung, xung quanh rèm che được treo đầy chuông bạc, kêu “ding ding dang dang” theo nhịp gió thổi.

Không ít bách tính hiếu kỳ kéo đến nhưng không dám đến quá gần, chỉ cảm thấy đám dũng sĩ Bắc Nhung để ngực trần kia ai nấy cũng dã man như đám đầu bò vậy.

Ba người Ân Nguyên Tân, Lục Dịch và Tiêu Cảnh Quân cùng phụ trách bảo vệ an toàn xung quanh, nhưng cũng chỉ đơn thuần là thăm dò xung quanh một vòng rồi sau đó cưỡi ngựa đi phía trước.

“Người tên Tháp Sơn kia không ở đây”. Ân Nguyên Tân nói, “có lẽ bị Lâu Vọng Các đánh trọng thương”.

Tiêu Cảnh Quân mỉm cười, nhìn Ân Nguyên Tân, nói: “Ngươi cũng quá chính trực đi mất, chỉ cần phái một người đi thăm dò chỗ Bạch Như Sương là biết Tháp Sơn đang ở chỗ cô ta, bị cô ta nhìn chằm chằm kìa. Mà sở dĩ Tháp Sơn bị thương cũng là vì bị cô ta tính kế”.

Lục Dịch ngồi trên ngựa, ung dung nhàn nhã, ánh mắt chợt ngưng lại, nhìn về một hướng khác, cười nói: “Muội muội của cậu đến rồi kìa”.

Ân Nguyên Tân vừa nâng mắt liền nhìn trên lầu hai của một trà lâu, Ân Tố Tố và mấy người nữa đang thích thú vẫy tay, vô cùng vui vẻ.

“Mấy chuyện náo nhiệt thế này làm sao thiếu được A Man”. Tiêu Cảnh Quân vừa nói xong, lại nhìn thấy Thượng Quan Tĩnh cũng ở bên đó, cảm thấy không biết nên khóc hay cười đây.

“Ta thấy sắc mặt của công chúa đến hòa thân này hơi kém nhỉ”. Lục Dịch tiện miệng nói.

“Chắc là trúng độc rồi, có thể là độc của Đường Tiêu, rất bình thường, Đường Tiêu cho Bạch Như Sương”. Tiêu Cảnh Quân nói xong, quay đầu lại nhìn, thấy người nào người nấy trong sứ đoàn Bắc Nhung đều rất an phận, bèn quay đầu lại.

Bảo đảm an toàn nhưng không phải an toàn của người Bắc Nhung, mà là bách tính Đại Thịnh. Lỡ Bắc Nhung dám động thủ, họ sẽ trực tiếp ra tay kết thúc đám người này, cùng lắm thì đánh thêm trận nữa với Bắc Nhung là được.

Ân Nguyên Tân nhìn Tiêu Cảnh Quân, không nhịn được nghĩ đến lời muội muội cậu nói.

“Sau khi Tiêu Thế tử tỉnh táo lại sẽ không có bất kì tình cảm gì với Bạch Như Sương nữa, thậm chí càng lạnh lùng hơn”.

Ân Nguyên Tân chầm chậm mở miệng hỏi: “Hạ độc công chúa Bắc Nhung nhằm mục đích gì?”

“Không biết, có lẽ lại là mộng cảnh gì đó”. Tiêu Cảnh Quân không quan tâm.

Lục Dịch trực tiếp nói: “Chúng ta tăng tốc đi, đợi bái kiến Hoàng thượng xong, sắp xếp chỗ ở, làm đơn giản thôi là được”.

Hai người kia hoàn toàn đồng ý, Ân Nguyên Tân giơ tay, đội ngũ phía sau lập tức tăng nhanh tốc độ.

Dũng sĩ Bắc Nhung cũng ôm một cục tức, nhanh chóng đuổi theo.

Sắc mặt An Nhã càng khó coi hơn.

.

Trà lâu An Cư, lầu hai.

Ân Tố Tố nhìn sứ đoàn Bắc Nhung tăng nhanh tốc độ, không khỏi che miệng cười thành tiếng, “hơi gấp gáp rồi”.

“Vốn trước kia không biết thì bỏ đi, nhưng Bắc Nhung lại dám âm thầm đến đây trước, tất nhiên nên biết không được hưởng đãi ngộ tốt rồi”. Thượng Quan Tĩnh nói xong bèn quay lại chỗ ngồi, từ từ ngồi xuống.

Triệu Niệm Chân cũng kéo Ân Tố Tố về chỗ ngồi, nói: “Chỉ có thế mà cũng cần ba Huyện chúa như chúng ta bầu bạn?”

“Bầu bạn là giả, trông chừng mới là thật”. Ân Tố Tố rũ mắt khẽ cười, dùng ngón tay xoe mép tách trà, ý vị trong mắt không rõ.

“Vẫn là hy vọng nàng ta nhanh chọn người nào đó rồi liên hôn, đoạn nàng ta và chiến mã ở lại, những ai nên đi thì đi, chúng ta mới được nghỉ ngơi”. Triệu Niệm Chân có chút buồn phiền, sao cái chuyện phiền phức này lại rơi trúng đầu cô chứ, cái hư danh Huyện chúa này có tác dụng chỗ mọe nào đâu.

“Thấy các cô buồn chán như vậy, ta nói một tin tức thì thế nào?”

Triệu Niệm Chân lập tức ngẩng đầu nhìn qua, “tin tức gì?”

“Các cô có thấy sắc mặt vị An Nhã công chúa đó cực kỳ không tốt không?” Thượng Quan Tĩnh nói.

Ân Tố Tố gật đầu, có lẽ là trúng độc, làn da trắng khác thường, gần giống với loại độc Nhị công chúa trúng. Có điều bây giờ Nhị công chúa vẫn đang bay nhảy kia kìa, thế nên tối thiểu nhất lúc sứ đoàn Bắc Nhung vẫn đang ở kinh thành, An Nhã vẫn có thể bay nhảy.

“An Nhã và thị vệ Tháp Sơn của mình thanh mai trúc mã, trong một lần ra ngoài chơi vào ban đêm đυ.ng phải Lâu Vọng Các, kết quả một câu không hợp liền đánh nha. Tháp Sơn vì cứu An Nhã nên trọng thương, được đưa đến chỗ y tiên Bạch Như Sương cứu trị”. Thượng Quan Tĩnh cố ý kéo dài âm thanh, nhìn hai cặp mắt càng ngày càng tò mò kia, không khỏi mỉm cười.

“Sau đó y tiên tận tâm cứu chữa, chăm sóc tỉ mỉ, kết quả bị An Nhã bắt gặp. Nghe nói An Nhã nổi trận lôi đình, trực tiếp mắng Bạch y tiên là loại ngựa cái chuyên cho mượn giống có thể tùy tiện tìm thấy trên thảo nguyên, toàn sinh ra thứ tạp chủng”.

Triệu Niệm Chân dùng cả hai tay che miệng, hai má đỏ ửng, cô vừa nghe được cái gì vậy trời!

Ân Tố Tố nghe xong cũng không có cảm giác gì, quan trọng đây không phải lần đầu Bạch Như Sương làm vậy.

Nhưng cô tò mò, Bạch Như Sương vì để giữ đám lam nhan tri kỷ đó mà đói khát đến mức này rồi ư? Bắt được một tên liền muốn người đó làm hạ thần dưới váy mình?

Thượng Quan Tĩnh như cười như không nhìn Ân Tố Tố, sau đó rũ mắt cười nói: “Các cô nghe vậy thôi, tóm lại chỉ cần biết sắc mặt An Nhã không tốt là vì thanh mai trúc mã của mình bị một nữ nhân cướp rồi”.

“Quan trọng là nữ tử này rất có tiếng tăm, hơn nữa bên cạnh có rất nhiều nam….” Triệu Niệm Chân đột nhiên ngậm miệng, lại đưa tay lên bịt miệng, gương mặt đỏ ửng như ấm trà đặt trên lò than đốt, suýt nữa bốc khói.

Thượng Quan Tĩnh không nhịn được bật cười ra tiếng.

Ân Tố Tố cũng cười.

【Kí chủ, tin tức mới nhất.】

【Tạ Vô Vọng bị phát lệnh truy nã, đã nhận tội, tự nhận nghiệp chướng nặng nề, nhảy vực tự vẫn rồi.】

【Lâu Vọng Các đi tìm Hạ hầu gia, kéo mấy xe ngựa đá vụn đi, nhưng thực ra bên trong có thể là giấu tiền tài, vết lún rất sâu.】

Ân Tố Tố khẽ xoa tay, truyền âm lại: “Tìm thấy thi thể chưa?”

【Vực sâu vạn trượng, chưa từng có ai sống sót đi ra, không có ai đi tìm, chuyện này kết thúc tại đây.】

Ân Tố Tố cảm thấy có hơi đáng tiếc, cô cứ luôn cảm thấy Đại tông sư này không thể nào chết dễ dàng như vậy được, nếu không Lâu Vọng Các chắc chắn sẽ khẩn trương gấp gáp đi tìm, bây giờ xem ra chắc là kế kim thiền thoát xác.

Ân Tố Tố truyền âm nói: “Đám Đại tông sư đó chắc là cũng biết Tạ Vô Vọng dùng kế kim thiền thoát xác, còn tại sao không truy cứu, là vì bản thân bọn họ cũng là Đại tông sư, nói không chừng sau này cũng sẽ gặp phải một số chuyện tương tự. Giữ lại một mặt, mọi người đều ngầm hiểu”.

【Lần này Tư Linh sư phụ lộ mặt rồi, sau khi gặp các vị khác, cũng xem là đã xưng hô danh tính. Sau khi quay về lại để Nguyên Trạch điều tra chỗ Tạ Vô Vọng rơi xuống, sau khi tìm thấy liền trực tiếp kết thúc hắn, tránh họa về sau.】

“Nguyên Triết?” Ân Tố Tố giật mình, sau đó đột nhiên phản ứng lại, “chính là cao thủ tuyệt đỉnh đổi được đó hả, thiết lập là sư huynh của Tư Linh sư phụ, Nguyên Triết sư bá?”

【Vâng, kí chủ.】

Ân Tố Tố hiểu rồi, đã xưng hộ danh tính Đại tông sư thì phải tuân thủ quy tắc, nhưng không ai biết đến cao thủ tuyệt đỉnh nên có thể tùy ý sử dụng.

【Kí chủ, tuyệt đỉnh cao thủ chịu ràng buộc ở thế giới này, không thể tùy ý ra tay.】

Ân Tố Tố tỏ ý đã hiểu, chỉ cần thời khắc quan trọng mới động thủ, hóa nguy thành an đã là tốt nhất rồi.

Thượng Quan Tĩnh từ từ đứng dậy: “Chúng ta vẫn là nên quay về trước đi, chắc là ngày mai sẽ truyền chúng ta đó. Đúng rồi, hình như ta quên nói với các cô một chuyện”.

Hai cặp mắt của Ân Tố Tố và Triệu Niệm Chân lộ ra nghi vấn.

“Ngũ hoàng tử tiến cử Bạch Như Sương làm y nữ bầu bạn cùng”. Thượng Quan Tĩnh nói.

Triệu Niệm Chân và Ân Tố Tố đối mắt nhìn nhau, không nhịn được cười tươi như hoa.

“Có kịch hay xem rồi”. Ân Tố Tố nói.

Thượng Quan Tĩnh cũng mỉm cười, nói: “Đúng là thú vị”.
« Chương TrướcChương Tiếp »