Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 196: Tặng lễ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tốc độ của Thượng Quan Tĩnh rất nhanh, mới hai ngày đã đổi toàn bộ ngân phiếu thành bạc đưa đến Tần phủ, nhưng không gióng trống khua chiêng, chỉ nói là tặng ít hoa quả tươi và tơ lụa thượng phẩm, xem là quà mừng Ân Tố Tố thăng nhiệm Huyện chúa.

Về vấn đề này, Ân Tố Tố tất nhiên phải đáp lễ, liền chuẩn bị mấy cái rương kích cỡ tương đương tặng lại.

Phòng ngủ trong Thanh Trúc Viện.

Ân Tố Tố mở một cái rương ra, lật tơ lựa ở phía trên ra, nhìn thấy một mảng vàng óng ánh, cô lập tức bối rối.

“Sư tỷ, tỷ đếm số ngân phiếu đó chưa?” Ân Tố Tố vội hỏi.

Trần Viên Viên đang khoanh tay cũng lộ ra biểu cảm bất ngờ, đôi mắt tròn xoe mở to lắc đầu, “chưa đếm qua”.

“Chắc là vì đổi thành bạc nhiều quá nên Thượng Quan Tĩnh đổi hết thành vàng cho muội”. Ân Tố Tố phỏng đoán, nhanh chóng cùng Trần Viên Viên dỡ hết hoa quả và tơ lựa phủ bên trên xuống, giao toàn bộ số vàng còn lại cho Mặc Mặc, nạp vào hệ thống.

【Kí chủ, nạp vào hệ thống tổng cộng mười vạn l0 vạn lượng vàng.】

“Sư tỷ! Muội phát tài rồi!” Ân Tố Tố vui vẻ lôi kéo Trần Viên Viên.

“Đợi đã, ở đây có thư”. Trần Viên Viên đột nhiên liếc qua đống hoa quả kia, thấy ở giữa có kẹp một phong thư, lập tức lấy ra đưa cho Ân Tố Tố.

Sau khi Ân Tố Tố mở thư ra xem, không khỏi bật cười thành tiếng, đưa cho Trần Viên Viên.

“Muội nói mà, sao ngân phiếu có thể đổi được nhiều tiền như vậy”. Ân Tố Tố nhịn cười.

Hóa ra trong hà bao của Bạch Như Sương còn có một chìa khóa vàng, là Lâu Vọng Các đưa cho cô ta, có thể đến các chi nhánh của Thiên Thắng Đại tiền trang* tùy ý rút tiền.

*Đại tiền trang = Ngân hàng.

Trần Viên Viên cười ngả nghiêng, “đây gọi là đánh lung tung tình cờ bắt được cá lớn nhỉ!”

“Hình như là rút hết tiền Lâu Vọng Các để ở kinh thành rồi”. Ân Tố Tố cười đến chảy cả nước mắt, còn về việc Thượng Quan Tĩnh muốn giữ chìa khóa vàng, Ân Tố Tố cũng không có ý kiến gì.

Dù gì Thượng Quan Tĩnh không chỉ giúp cô đổi tiền, còn đứng ra giúp cô tránh nạn, lấy chìa khóa vàng làm quà tạ lễ cũng là lẽ đương nhiên.

“Mười vạn lượng vàng, muội phải nghĩ kĩ xem dùng thế nào”. Ân Tố Tố xoa cằm, sau đó nhìn Trần Viên Viên hỏi, “hay là hỏi Tư Linh sư phụ thì hơn nhỉ”.

Trần Viên Viên gật đầu: “Nếu muội tin tưởng, vậy cứ giao số tiền này cho Tư Linh sư phụ xử lý”.

Ân Tố Tố cười: “Tất nhiên tin tưởng”.

Nói xong liền truyền âm cho Mặc Mặc, để Mặc Mặc đi tìm Tư Linh sư phụ, hỏi xem mười vạn lượng vàng này nên dùng thế nào.

Mặc Mặc rất nhanh đã mang quyết định của Tư Linh về.

【Tư Linh sư phụ nói lấy ra năm vạn lượng vàng trước, đổi một cao thủ tuyệt đỉnh, chuẩn bị cho trường hợp cần dùng.】

“Được”. Ân Tố Tố lập tức nói.

【Năm vạn lượng vàng còn lại, trừ 7000 lượng vàng để giúp Trần Viên Viên sư tỷ thăng cấp lên bậc Tông sư ra, còn lại 43.000 lượng vàng đổi thành bạc thì được 430.000 lượng bạc đều dùng mua điệp viên hết, bốn điệp viên cấp tám là 120.000, tám điệp viên cấp bảy là 160.000, còn lại 150.000 đổi hết thành điệp viên cấp ba, vừa đủ 50 người.】

“Được, cứ làm theo lời Tư Linh sư phụ nói, còn về hình dáng thiết lập cứ để Tư Linh sư phụ chọn”. Ân Tố Tố nói.

【Hiểu rồi, kí chủ.】

Sau khi Ân Tố Tố hoàn thành chuyện lớn cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn quay đầu nói chuyện với Trần Viên Viên, đột nhiên thấy cô đứng bật động. Sau đó Trần Viên Viên khẽ lắc cánh tay, ánh mắt phát sáng.

“Ta lên Tông sư rồi, A Man”. Trần Viên Viên xoay một vòng.

Ân Tố Tố bĩu môi: “Chỉ có muội là không thể đổi được”.

Trần Viên Viên cười xoa đầu Ân Tố Tố: “Nỗ lực tu luyện nhé”.

Ân Tố Tố thở dài một hơi nhìn hoa quả nằm đầy đất, nhanh chóng gọi Tiểu Nha đến tìm hạ nhân phân phát cho mọi người.

Còn tơ lụa quả thực đều là hàng thượng phẩm nên cất vào khố phòng.

【Kí chủ, có tin tức tốt!】

“Tin tức tốt gì?” Ân Tố Tố vội hỏi.

【Tin tức mà thẻ bài đã chết ngày hôm đó truyền về đã chọn lọc xong rồi. Đã ghi lại được dung mạo của kẻ gϊếŧ người, hiện tại Tư Linh sư phụ đã phái người vừa đổi được dán chân dung của hắn ở khắp nơi.】

Hai mắt Ân Tố Tố lạnh lùng, nói: “Hiện tại Đại tông sư chỉ có bấy nhiêu vị, chỉ cần tìm hiểu sơ qua một chút, xem họ vẫn đang ở chỗ cũ hay ở kinh thành là rõ”.

【Còn nữa kí chủ, chuyện Lãnh Nguyệt là người Bạch gia đã tìm được chứng cứ và nhân chứng rồi.】

Ân Tố Tố không khỏi thở dài một hơi, thật sự là không hạ nổi quyết tâm, nói: “Nếu lúc này tin tức Lãnh Nguyệt là người Bạch gia bị truyền ra ngoài, vậy người cha dễ dãi đó của ta bị coi là chứa chấp dư nghiệt, sợ là sẽ bị gán tội danh tương tự, thậm chí có khả năng liên lụy đến toàn tộc Ân gia”.

【Kí chủ định làm thế nào?】

“Thì, cứ đợi đã, đợi qua tình tiết của Bắc Nhung đi”. Cuối cùng Ân Tố Tố vẫn không hạ được quyết tâm, khi còn nhỏ cha quả thực rất thương cô.

Nhưng não ông ta có vấn đề, rõ ràng biết Lãnh Nguyệt có vấn đề còn đồng ý rước ả ta về, đúng là điên rồi.

.

Trong một trạch viện phố Bắc, tuy trạch viện không quá lớn, nhưng người hầu lại không thiếu, nhưng cũng chỉ đợi ở tiền viện, sắc mặt ai nấy dường như đều hơi lãnh đạm.

Trong một gian phòng ở hậu viện, Bạch Như Sương nằm bò trên chân Đường Tiêu, dường như có hơi ấm ức nói: “An Nhã đó thực sự rất thô lỗ”.

Đường Tiêu xoa đầu cô ta, vẻ mặt hài lòng, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Độc lần trước cho nàng có được không?”

“Ừm, cũng được, An Nhã không phát hiện ra”. Bạch Như Sương nói xong, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú dán chặt vào Đường Tiêu, “lần trước ta nói với huynh đến chỗ đó mua cổ trùng, huynh mua chưa?”

Tay Đường Tiêu hơi cứng lại, chậm rãi thu về, nói: “Mua rồi, đúng như Sương Nhi nói, là hai con cổ trùng non màu đen”.

“Hai con này là Độc vương tương lai, huynh phải nuôi cho cẩn thận”. Bạch Như Sương kích động lập tức ngồi thẳng dậy.

Đường Tiêu mím môi, nhìn Bạch Như Sương, nói: “Nhưng mà, người đó nói phải dùng máu thịt của mình nuôi dưỡng…..”

“Đó là tất nhiên!” Bạch Như Sương mang dáng vẻ đương nhiên nói.

Đường Tiêu trong mộng cảnh khoác trên mình trường bào đen thêu chỉ vàng, hai tay quấn vải đen, muốn tiến lên ôm cô ta cũng cảm thấy bản thân sẽ vấy bẩn cô ta. Đường Tiêu yêu cô ta như vậy, đời này cô ta còn nương thân cho Đường Tiêu, lẽ ra Đường Tiêu phải rất hài lòng mới phải.

“Huynh nuôi hai con cổ trùng, tương lai bất luận là Đường Môn hay cả giang hồ, không ai dám tùy tiện động vào huynh. Huynh sẽ là Độc vương đời tiếp theo, nam nhân của ta”. Bạch Như Sương nói xong, khẽ rướn người qua, môi hồng khẽ mở, hơi thở ám muội.

Qua một nén hương, Đường Tiêu đứng dậy đi cho cổ trùng ăn.

Bạch Như Sương chải chuốt lại bản thân đi ra khỏi phòng, ngồi trong viện tử thưởng trà, tâm tình cực tốt.

“Bạch Như Sương!”

Lâu Vọng Các đột nhiên từ trên trời giáng xuống, tay cầm kiếm sắc, từng bước ép sát, đâm thẳng vào ngực Bạch Như Sương.

Bạch Như Sương giật mình, lập tức lùi lại: “Lâu Vọng Các! Huynh điên rồi!”

“Ta cho cô chìa khóa, cô lại rút toàn bộ tiền ta để ở Thiên Thắng Đại tiền trang! Rốt cuộc cô mua thứ bảo bối gì rồi!” Lâu Vọng Các tức phát điên.

Số tiền đó hắn còn có việc khác cần dùng đến, để khi có chuyện gì gấp mới lấy ra, cứ thế bị rút sạch sẽ không chừa xu nào.

“Trả chìa khóa vàng lại cho ta! Lập tức!” Lâu Vọng Các tức giận nói.

Bạch Như Sương nhìn chằm chằm mũi kiếm lạnh lẽo kia, trực tiếp quay đầu nói: “Mất chìa khóa rồi, tiền cũng không phải ta rút”.
« Chương TrướcChương Tiếp »