Chương 195: Cướp ngọc bội

Ngũ hoàng tử trực tiếp đi từ mật đạo lên gian phòng đã bao ở lầu hai, nhưng không phải gian phòng của Bạch Như Sương, mà thậm chí cách đó còn hơi xa.

Lúc này bên cạnh y không có ám vệ đi theo bảo vệ, chỉ có một tùy tùng và một cao thủ đeo mặt nạ bảo vệ bên cạnh.

“Điện hạ, lúc nữa nô đi ra giá, mà nghe nói Tiêu Thế tử cũng đến rồi”.

Tiêu Minh Duệ khẽ nhíu mày, sắc mặt có hơi khó coi: “Đúng là ở đâu cũng gặp y”.

“Lần này là đến cùng Thượng Quan tiểu thư, hơn nữa dạo gần đây hai nhà qua lại thân thiết, chắc là sắp đến ngày lành rồi”. Tùy tùng nói.

Tiêu Minh Duệ nhướn mày, nói: “Chuyện này thì lại nhanh nhẹn đấy”.

“Chắc là Vương phi làm chủ”. Tùy tùng nói tiếp.

Tiêu Minh Duệ khẽ cười một tiếng, trong mắt có thâm ý khác, “ngươi đừng tưởng Vương phi là đồ ngốc, vì muốn con trai rời xa Như Sương nên dứt khoát nhận con dâu trước, bà ấy chắc chắn có suy tính riêng”.

“Điện hạ dạy đúng, là nô nghĩ nhiều rồi”.

Tiêu Minh Duệ khẽ nâng tay, ra hiệu cho tùy tùng ngừng nói, sau đó nhìn xuống dưới, “chính là món tiếp theo, cũng là món cuối cùng, sau khi mang ra, trực tiếp ra giá”.

“Vâng, điện hạ”.

Tùy tùng cúi người đi về phía cửa sổ, chỉ đợi ngọc bội Li Long xuất hiện lập tức ra giá, để người khác biết khó mà lui.

Hôm nay Vạn chường quầy của Vạn Bảo Lâu thật sự rất vui, phàm lấy thứ gì ra đều không bị tồn lại, hơn nữa giá bán ra khiến ông vô cùng hài lòng.

Giờ đây đến món cuối cùng, ngoài sự đối đãi trịnh trọng ra, nhiều hơn là vẻ mong chờ.

Thị tùng cẩn thận mang hộp cẩm lên, sau khi Vạn chưởng quầy nhận lấy, tim đập nhanh, không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại, nhìn mọi người rồi nói: “Vật phẩm cuối cùng là một miếng ngộc bội Li Long!”

Lời vừa nói ra, tất cả đều “ồ” lên.

Tất cả mọi người đều không nhịn được rướn cổ nhìn qua, ánh mắt dán chặt vào hộp cẩm trên tay Vạn chưởng quầy.

Vạn chưởng quầy chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên sự hăng hái, nhìn mọi người sau đó từ từ mở hộp cẩm trong tay ra, giơ cao lên, nói: “Đây chính là ngọc bội Li Long!”

Đột nhiên, cảnh tượng yên tĩnh lại.

Vạn chưởng quầy giật mình, không nên như vậy chứ.

“Vạn chưởng quầy, ngọc bội đâu?” Một người cất tiếng hỏi.

Tay Vạn chưởng quầy run lên, nhanh chóng rút tay lại nhìn vào hộp cẩm, ánh mắt chợt ngưng lại, cả người đần ra, đứng nguyên tại chỗ không động đậy.

“Ngọc, ngọc bội của ta đâu!”

Vạn chưởng quầy đột nhiên rống lên, vứt mạnh hộp cẩm xuống đất, giống như người điên vậy, lập tức bắt lấy người đưa hộp cẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngọc bội của ta đâu!”

“Chưởng quầy, chưởng quầy, là, là Lê đại gia đích thân giao đến tay tôi, cũng tận mắt nhìn thấy tôi mang lên đây!” Người bị bắt lấy hai chân mềm nhũn, cả người run rẩy không ngừng.

Vạn chưởng quầy lập tức đẩy người ra, xông ra ngoài giống như người điên vậy.

Người trên lầu hai gần như đều lũ lượt mở hết cửa sổ ta, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ không rõ nhìn xuống dưới.

“Ngọc bội mất rồi, sao lại mất được”. Sắc mặt Tiêu Cảnh Quân khẽ biến, nhìn gương mặt lộ ra ở gian phòng cách đó không xa, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt, ngồi lại chỗ cũ.

“Tùy tùng bên cạnh Ngũ hoàng tử đến rồi, chắc là cũng vì ngọc bội mà đến”. Tiêu Cảnh Quân nhấp một ngụm trà, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Y muốn ngọc bội?” Thượng Quan Tĩnh chỉnh lại y phục, khẽ nghiêng đầu nói: “Muội đoán chắc y cũng muốn giữ lại cho bản thân, vì kho báu chưa xác thực kia”.

“Tham vọng lớn, xem ra là triều thần cho y lòng tin”. Tiêu Cảnh Quân nói xong bèn đứng dậy, nhìn Ân Tố Tố, nói: “A Man, muội phải về một mình rồi”.

Ân Tố Tố và Trần Viên Viên cùng đứng dậy, nói: “Không đợi thêm sao? Muội nghe người đó nói cái gì mà Lê đại gia, chắc là cao thủ canh giữ ngọc bội nhỉ”.

“Chắc là chết rồi”. Thượng Quan Tĩnh nói.

Ân Tố Tố không nói thêm nữa, chỉ cùng đám người Tiêu Cảnh Quân đi xuống lầu, hầu bàn trong tiệm lúc này cũng không rảnh dẫn khách, đang hoảng loạn bay nhảy khắp nơi.

Khách nhân từng người nối tiếp nhau rời đi, cả tòa lầu đều sắp trống không rồi, Bạch Như Sương mới đứng dậy cùng An Nhã rời khỏi.

Đúng lúc này Ngũ hoàng tử xuất hiện, y với Bạch Như Sương chẳng qua là lướt qua nhau, sau đó gấp gáp đi mất.

Bạch Như Sương nhìn lại, hai mắt hơi nheo lại.

“Đó là Ngũ hoàng tử?” An Nhã lập tức hỏi.

Bạch Như Sương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói: “Đúng”.

“Không tồi, tuy không cường tráng như nam tử Bắc Nhung bọn ta, nhưng sắc vóc lại đẹp hơn nam nhi Bắc Nhung”. An Nhã hài lòng nói.

Bạch Như Sương tức đến bật cười, trực tiếp nói: “Còn có người đẹp hơn cả Ngũ hoàng tử, Đại Lý Tự Thiếu khanh Lục Dịch rất đẹp”.

“Nếu đẹp hơn cả nữ tử, vậy còn cần nam tử làm gì nữa”. An Nhã trợn mắt trắng, trực tiếp rời đi, vứt lại Bạch Như Sương đằng sau.

Bạch Như Sương nghiến răng, vẫn chọn đi theo nàng ta.

.

Sau khi Ân Tố Tố về lại trên xe ngựa, chào Tiêu Cảnh Quân và Thượng Quan Tĩnh sau đó về Tần phủ.

Đợi sau khi đi được một đoạn, Trần Viên Viên mới thấp giọng mở miệng nói: “Người ta sắp xếp ở Vạn Bảo Lâu chết rồi”.

Ân Tố Tố bịt miệng, sắc mặt trắng bệch, sau đó vội nói: “Là biến về thành thẻ bài sao?”

“Trước khi đi, không phải ta mượn cớ đi tìm xe ngựa sao, nhặt về rồi”. Trần Viên Viên nói, “đợi lần sau có tiền lại đổi ra. Ngoài ra trước khi chết người đó đã nhìn thấy hung thủ, truyền tin tức về tổng bộ rồi”.

Ân Tố Tố hít sâu một hơi: “Muội sẽ không bỏ qua kẻ này!”

Trần Viên Viên nhìn Ân Tố Tố, khoác cánh tay cô, nói: “Không sao, chỉ cần có tiền là sống lại được”.

“Đợi Thượng Quan Tĩnh đưa bạc đến, chúng ta sẽ tìm hệ thống”. Ân Tố Tố nói.

Xe ngựa phi nước đại, rất nhanh đã về đến Tần phủ.

Ân Tố Tố ôm một cái hộp dài trong tay, cáo biệt với Trần Viên Viên, quay về Tần phủ, còn Trần Viên Viên quay lại chỗ liên lạc trong kinh thành.

Sau khi quay về, Ân Tố Tố qua chỗ mẫu thân ngồi một lúc, nói chuyện của Tiêu Cảnh Quân và Thượng Quan Tĩnh sau đó mới quay về viện tử.

Viện tử hiện tại to gấp đôi Thanh Trúc Viện trước kia, cũng đã trồng trúc mới, vậy nên vẫn gọi là Thanh Trúc Viện.

Tiểu Nha đang quét dọn viện tử, thấy Ân Tố Tố về, lập tức chạy ra nghênh đón: “Tiểu thư mệt chưa? Em đi pha trà”.

Ân Tố Tố cười gật đầu: “Ừm, có hơi khát”.

“Tiểu Nha đi pha trà ngay đây”. Tiểu Nha nói xong liền chạy ra khỏi viện tử.

【Kí chủ, tin tức truyền đến rồi.】

Ân Tố Tố đang về phòng, bước chân chợt ngưng lại, nhanh chóng hỏi: “Ai?”

【Lâu Vọng Các!】

“Lại là hắn!” Ân Tố Tố nghiến răng, ánh mắt lạnh đi.

【Kí chủ, bên cạnh Lâu Vọng Các có một vị Đại tông sư, lần này hắn mạo hiểm ra tay với người dưới bậc Đại tông sư, đã vi phạm quy tắc giang hồ.】

“Ý ngươi là bên cạnh Lâu Vọng Các vẫn có người bảo vệ hắn? Tại sao?” Ân Tố Tố có chút tò mò.

Trong kịch bản, Lâu Vọng Các là cô nhi, được Các chủ đời trước của Thiên Vũ Các nuôi dưỡng, coi hắn như con ruột mà dạy dỗ, sau khi chết lại giao Thiên Vũ Các cho Lâu Vọng Các, đây là toàn bộ câu chuyện.

Vậy nên nhiều người trong Thiên Vũ Các không phục Lâu Vọng Các, càng đừng nói đến có Đại tông sư mặc hắn sai khiến.

【Tư Linh sư phụ định loan tin này ra ngoài.】

“Loan ra ngoài! Phạm vào quy tắc giang hồ còn muốn an toàn rút lui? Lâu Vọng Các quá ngây thơ rồi!” Sắc mặt Ân Tố Tố buốt lạnh.