Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 193: Ngân phiếu đâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Như Sương cứng đờ người nhưng vẫn cố gắng đi tới, ánh mắt u ám nhìn Tiêu Cảnh Quân, mấy hồi muốn nói lại thôi, dường như có một bụng ấm ức muốn kể lể, cuối cùng chỉ có một giọt lệ rớt xuống nơi khóe mắt.

“Có phải huynh vẫn còn giận ta không?”

Tiêu Cảnh Quân chả hiểu ra làm sao, nữ nhân này đã ngủ với tận ba nam nhân mà vẫn có thể bày ra bộ dạng luyến tiếc này trước mặt y, công phu mặt dày càng ngày càng mạnh.

“Như Sương, đây là ai?” Một nữ tử bước đến, có vẻ hứng thú nhìn Tiêu Cảnh Quân.

Tuy nữ tử này mặc phục sức của nữ tử Đại Thịnh, nhưng mọi hành động từ dáng đi đến nước bước đều mang vẻ phóng khoáng của nữ nhi trên thảo nguyên, dung mạo cũng không yêu kiều như nữ tử Đại Thịnh mà là một kiểu xinh đẹp khác.

Tiêu Cảnh Quân chẳng qua là liếc nhìn một cái, trong lòng đã có tính toán.

“Là, là một người bạn cũ”. Bạch Như Sương nói xong, cố quên đi cảm giác đau nhói trong tim, nói tiếp: “Huynh đang đợi ai sao? Hôm nay huynh cũng đến đây là vì nhìn trúng thứ gì sao?”

“Nhìn trúng một thanh bảo đao!” Ân Tố Tố mỉm cười bước đến, bên cạnh chỉ có Trần Viên Viên.

“Là cô!” Bạch Như Sương khẽ nhíu mày, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Ân Tố Tố khẽ cười, nhìn Tiêu Cảnh Quân, nói: “Cảnh Quân ca ca, sao huynh lại đợi dưới này, bỏ tiểu thư nhà người ta đợi một mình trên lầu sao?”

“Hôm nay có không ít người đến, đợi một lúc sẵn đưa muội vào trong luôn, đi thôi”. Tiêu Cảnh Quân nói xong, cũng không thèm liếc Bạch Như Sương lấy một cái, dẫn Ân Tố Tố và Trần Viên Viên vào Vạn Bảo Lâu trước.

Bạch Như Sương hận đến mức cắn chặt răng, ánh mắt lạnh đi.

“Hóa ra là nam nhân đã có chủ rồi, không thú vị”. An Nhã trợn mắt trắng, ống tay áo phất phơ qua lại khiến nàng ta cảm thấy phiền chán.

“An Nhã, chúng ta vào trong đi”. Bạch Như Sương quay đầu lại, sắc mặt đã khôi phục như binh thường.

“Được”. An Nhã nói xong, bước vào Vạn Bảo Lâu trước.

Lần này danh ngạch của Vạn Bảo Lâu không nhiều, cô ta nhờ Ngũ hoàng tử mới lấy được danh ngạch, có một gian phòng nhỏ. Lần này đưa An Nhã đến đây cũng là vì bồi dưỡng quan hệ, sau này có lợi với cô ta.

Sau khi Ân Tố Tố và Trần Viên Viên đi theo Tiêu Cảnh Quân lên lầu hai, đi thẳng đến gian phòng ở trong cùng nhất.

Thượng Quan Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân thì chầm chậm đứng dậy, đúng lúc Ân Tố Tố vừa đẩy cửa ra.

“Lần trước vẫn là Thượng Quan tiểu thư, không bao lâu nữa ta phải xưng cô thành tẩu tẩu rồi”. Ân Tố Tố nói đùa.

Thượng Quan Tĩnh cũng không phiền, chỉ nhìn Tiêu Cảnh Quân, sau đó mỉm cười với Ân Tố Tố: “Qua đây ngồi đi, chúng ta cũng không gặp nhau một thời gian rồi”.

Ân Tố Tố trực tiếp ngồi xuống, Trần Viên Viên ngồi bên cạnh cô.

“Đây là sư tỷ của ta”. Ân Tố Tố giới thiệu.

Thượng Quan Tĩnh mỉm cười chào hỏi, rót cho Ân Tố Tố và Trần Viên Viên mỗi người một tách trà, lại đẩy điểm tâm sang chỗ Ân Tố Tố, nói: “Huynh ấy nói cô thích ăn món điểm tâm này nhất”.

Ân Tố Tố cầm một miếng điểm tâm lên, như cười như không nhìn Tiêu Cảnh Quân, sau đó mới nói: “Đúng là rất thích, lúc nhỏ Cảnh Quân ca ca đến chơi với ta, toàn lấy điểm tâm của ta về, còn đóng gói mang về nữa”.

Tiêu Cảnh Quân bất lực che mặt cười, nói: “Lấy đồ ăn của muội, cho dù qua tận mười mấy năm muội vẫn nhớ rõ”.

【Kí chủ, Tiêu Cảnh Quân làm sao thế?】

Ân Tố Tố truyền âm cho Mặc Mặc: “Tiêu Cảnh Quân cố ý nhắc đến chuyện của ta trước mặt Thượng Quan Tĩnh, mang thái độ của huynh trưởng, cũng là vì muốn đánh tan hoài nghi của Thượng Quan Tĩnh. Hôm nay mời ta đến cũng là vì thể hiện sự hào phóng, xem ra hai người này sắp định thân thật rồi, cũng nhanh đấy”.

【Hình như cũng mới qua mấy ngày thôi, đúng là nhanh thật.】

Ân Tố Tố gật đầu, sau đó dứt khoát nhìn Tiêu Cảnh Quân, hỏi: “Đã định thời gian chưa? Thân là muội muội có cần tặng lễ không?”

“Tất nhiên là cần rồi, từ nhỏ đến lớn, muốn lấy nửa xu tiền từ chỗ muội cũng khó, lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho muội”. Tiêu Cảnh Quân trực tiếp nói, dáng vẻ chắc chắn không cho phép Ân Tố Tố dở trò khôn vặt.

“Vậy muội với ca ca tặng chung”. Ân Tố Tố lập tức nói.

“Nguyên Tân nói sẽ tặng riêng cho ta một bức họa, muội vẫn là nhanh chóng tự chuẩn bị đi”. Tiêu Cảnh Quân cười nói.

“Muội cũng có thể vẽ mà”. Ân Tố Tố vội nói, trải qua nhiều năm như vậy, kỹ năng vẽ của cô đã có thay đổi rõ rệt.

Tiêu Cảnh Quân hít sâu một hơi, lắc đầu, nhìn Thượng Quan Tĩnh, nói: “Kỹ năng vẽ của muội ấy cũng chỉ có ca ca muội ấy mới khen được, cái gì mà trường phái ý thức, đường nét phóng khoáng, tiết chế đúng mực,……”

Thượng Quan Tĩnh không khỏi che miệng cười ra tiếng, nhìn Ân Tố Tố, nói: “Bình thường trong chốn khuê các cô có không ít lời đồn, bình thường đều là tiểu phúc tinh, lại nói cô thông minh, hóa ra là như vậy à”.

Ân Tố Tố giả vờ không vui trừng mắt với Tiêu Cảnh Quân, nghiến răng nói: “Huynh nhất định phải lấy bảo đao về cho muội, nếu không muội đi tìm Vương phi cáo trạng”.

“Trường Lạc huyện chúa như muội còn muốn đi cáo trạng, muội có cần mặt mũi nữa không?” Tiêu Cảnh Quân cười hỏi.

“Mặt mũi làm sao quan trọng bằng bảo đao”. Ân Tố Tố không để ý, phất khăn tay, đột nhiên chụm đầu qua, cố ý nói: “Vị đó không dễ dàng gì mới bỏ qua cho muội, nếu đấu giá, có lẽ cô ta sẽ nhất quyết không buông đâu”.

“Yên tâm đi”. Tiêu Cảnh Quân nâng tách trà lên nhấp một ngụm, quyết tâm giành chiến thắng.

Trần Viên Viên lại ngồi một lúc, sau đó mượn cớ ra ngoài, mãi cho đến khi bên dưới bắt đầu mở bán đấu giá, Trần Viên Viên mới quay lại.

Bốn người ngồi gần cửa sổ, chỉ hơi mở hé cửa nhìn xuống phía dưới.

Toàn bộ lầu một đều trống không, chỉ có một chiếc bàn tròn lớn, ông chủ của Vạn Bảo Lâu đứng trên bàn tròn, trước mặt ông chủ là một cái giá trưng bày.

Lúc này, có người gõ kẻng, vật phẩm bị đấu giá đầu tiên được mang ra, chính là bảo đao được nạm đầy bảo thạch.

Vật này vừa lên, tất cả các vị khách quý đều tỏ vẻ ghét bỏ, bảo đao này sặc sỡ quá đi mất.

Người dùng đao thì coi thường, chê nó rườm rà, mua về cũng chỉ để trưng bày, gần như không có chút động tĩnh nào.

Ông chủ của Vạn Bảo Lâu sớm đã quen, chắc là bảo đao này phải để lại rồi, dù sao nạm nhiều bảo thạch như vậy, cũng không thể bán rẻ được.

Chính vào lúc này, âm thanh ra giá vang lên từ lầu hai, nhưng không phải là Tiêu Cảnh Quân mà là âm thanh của một nữ tử.

Ân Tố Tố nhướn mày nhìn Tiêu Cảnh Quân, nói: “Cô ta biết trong tay muội có một thanh bảo đao như thế”.

Tiêu Cảnh Quân cũng không chắc chắn, qua loa nói: “Chắc vậy”. Nói xong cũng ra giá, hơn nữa ra giá rất cao, tăng gần gấp đôi giá gốc của bảo đao.

Ân Tố Tố không khỏi cảm thán, Trấn Nam Vương quản lý chi tiêu trong quân doanh, đúng là công việc béo bở, Vương phủ lắm tiền thật đấy.

“Mười vạn lượng!” Bạch Như Sương nghiến chặt răng ra giá tiếp.

An Nhã không khỏi nhíu mày, lẽ nào Đại Thịnh đã giàu có sung túc đến mức độ này rồi sao, vì một thanh bảo đao mà ra giá đến mức này.

“Mười lăm!” Tiêu Cảnh Quân bình tĩnh ra giá.

“Mười sáu vạn!” Bạch Như Sương lại ra giá.

“Hai mươi vạn!” Tiêu Cảnh Quân nói xong, đột nhiên giễu cợt một tiếng, âm thanh vang vọng, “muốn đấu giá cũng phải thật sự có nhiều tiền mới được”.

Bạch Như Sương nghiến răng, đột nhiên đập mạnh bàn đứng dậy, tay mò quanh eo, sau đó chợt đứng hình.

Ngân phiếu của cô ta đâu?
« Chương TrướcChương Tiếp »