Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 189: Đi gặp sư phụ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoành thúc đánh ngựa đi không nhanh không chậm, không hề dừng lại. Nhưng những người khác lại vô cùng hiếu kỳ lũ lượt kéo đến xem, phỏng đoán liệu có phải lửa giận do ông trời giáng xuống hay không, mục đích là để trừng phạt kẻ xấu trên thế gian này.

Ân Tố Tố ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, cơ thể lắc lư theo chuyển động của xe ngựa, miệng cười tủm tỉm mãi không ngừng được.

“Không nhìn thấy Lâu Vọng Các đâu nhỉ”. Ân Nguyên Tân khẽ nói, hơi nheo mắt.

“Đúng rồi ca ca. Sư tỷ nói lúc tỷ ấy kiểm tra xem còn sót người hay không, phát hiện một mật thất, bên trong có vài bức thư tín, tỷ ấy thu dọn sạch sẽ hết rồi, đem đi không hết thì trực tiếp vứt vào chỗ lửa đang cháy, nhớ được bao nhiêu thì nhớ”. Ân Tố Tố nói.

“Chắc là một số thư tín qua lại của Thiên Vũ Các”. Ân Nguyên Tân khoanh tay, rơi vào trầm tư.

Ân Tố Tố cũng không quấy rầy, chỉ vui vẻ đung đưa chân, nếu không phải cần phải duy trì dáng vẻ thục nữ, cô thật muốn ngâm nga hát một bài.

【Kí chủ! Kí chủ! Tin tức lớn!】

Ân Tố Tố vừa nghe Mặc Mặc truyền âm liền lấy lại tinh thần, nhanh chóng truyền âm hỏi lại: “Tin tức gì, tin tức gì?”

【Kí chủ biết tại sao Lâu Vọng Các đến kịp lúc là thế, mà y quán Bạch gia vẫn bị đốt thành như vậy không?】

Ân Tố Tố trực tiếp nói: “Không biết”.

【Là vì Lâu Vọng Các dập lửa dập được một nửa liền chạy đi chém người rồi.】

“Hả?” Ân Tố Tố nghe vậy thì ngơ cả ra, Lâu Vọng Các đi chém người?

【Để tôi nói cho kí chủ biết, nữ chính điên thật rồi, lúc Lâu Vọng Các đến cứu cô ta, cô ta lại đang chàng chàng thϊếp thϊếp với Đường Tiêu.】

“Cái gì!” Ân Tố Tố kinh ngạc không thôi, lúc lâu sau mới hồi thần lại.

【Trần Viên Viên sư tỷ xem một màn kịch, Lâu Vọng Các hét lớn vào mặt Đường Tiêu: “Nàng ấy là nữ nhân của ta, đã làm chuyện da thịt gần gũi với ta!”】

Ân Tố Tố không biết nên bày ra biểu cảm gì trong tình thế này nữa, trong lòng chỉ có cảm giác Bạch Như Sương giống như một cái bình vỡ vậy.

“Cô ta không phải đã ở cùng Ngũ hoàng tử rồi sao?” Ân Tố Tố hỏi.

【Theo suy đoán của Trần Viên Viên sư tỷ, Ngũ hoàng tử số một, Lâu Vọng Các số hai, Đường Tiêu số ba. Nhưng Đường Tiêu là do Bạch Như Sương chủ động mời mọc, bởi vì Đường Tiêu muốn đi, Bạch Như Sương muốn níu giữ Đường Tiêu.】

“Cho nên lúc Bạch Như Sương và Đường Tiêu chàng chàng thϊếp thϊếp thì Lâu Vọng Các đang dập lửa, còn tưởng Bạch Như Sương đang ngủ say nên không phát hiện ra mới xông qua đó cứu người, kết quả bắt gian ngay tại giường, nhìn thấy dáng vẻ trần như nhộng của hai người đó?” Ân Tố Tố nói.

【Đúng rồi, kí chủ, Trần Viên Viên sư tỷ cũng đoán là như vậy, bởi vì y phục của Đường Tiêu chỉ vắt lỏng lẻo trên người, hình như còn không mặc quần, sau lưng còn có vài vết cào.】

Ân Tố Tố không khỏi che miệng, cô sợ mình cười ra tiếng mất.

“Mặc Mặc, ta đúng là lần đầu tiên thấy có nữ chính như vậy, có bệnh mới lo tìm thầy, thế mà nghĩ ra cách dùng chính mình làm giao dịch”. Ân Tố Tố lắc đầu, chỉ cảm thấy hào quang nữ chính sắp vỡ vụn rồi.

【Sau đó còn có cái đặc sắc hơn cơ.】

Ân Tố Tố lập tức dỏng tai lên nghe.

【Lúc đó Trần Viên Viên sư tỷ nghe thấy một đoạn đối thoại, nghe xong chỉ thấy tam quan sắp nát hết rồi.】

【Bạch Như Sương nói: “Ta không bỏ được huynh, ta cũng không bỏ được gã, tại sao ta không thể đồng thời có được các huynh, ta không muốn các huynh rời khỏi ta, cơ thể của ta thuộc về ai thì liên quan gì, từ đầu đến cuối trái tim của ta đều có vị trí của các huynh, ai trong số các huynh bị thương ta đều đau khổ vạn phần, ta yêu các huynh, yêu đến không thoát ra được, các huynh không thể vì ta mà buông bỏ đao kiếm sao?”】

“Mặc Mặc, không chỉ tam quan của sư tỷ vỡ nát, tam quan của ta cũng nát theo luôn rồi”. Ân Tố Tố không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy da gà da vịt sắp rớt hết rồi.

【Cho nên sau đó họ thật sự buông bỏ đao kiếm rồi, Lâu Vọng Các tức giận rời khỏi, sau khi dặn dò người dập lửa liền biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Đường Tiêu ôm Bạch Như Sương chỉ khoác một lớp khinh sa mỏng tang bay đi mất rồi.】

“Còn bay nữa hả, vậy không phải bị càng nhiều người đang dập lửa nhìn thấy hết sao?” Ân Tố Tố nghị luận nói.

【Trần Viên Viên sư tỷ nói bắt buộc phải rời đi thôi, còn chưa làm xong chuyện mà, mà cũng không thể làm tiếp trong đám cháy chứ.】

Ân Tố Tố không khỏi bịt mắt, cô phát hiện bản thân không có cách nào đối diện với Bạch Như Sương nữa, vừa nhìn thấy cô ta liền liên tưởng đến hình ảnh cánh tay trắng nõn nà đó níu người này, lại ôm người kia.

“Mặc Mặc, thuốc của chúng ta có tác dụng lâu vậy sao?’ Ân Tố Tố không nhịn được hỏi, cô đang hoài nghi liệu có phải do thuốc phát huy tác dụng quá mức mới khiến Bạch Như Sương biến thành như vậy.

【Kí chủ, tác dụng của thuốc chỉ có một ngày một đêm, lý trí đủ vững còn có thể kháng lại được nữa cơ, không lưu lại trong cơ thể, lên men thứ cấp mới tăng hiệu lực thuốc.】

Ân Tố Tố khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Vậy xem ra hoàn toàn do nữ chính tự làm ra, quan trọng là sau khi làm xong, không biết đám nam nhân đó có còn một lòng một dạ với cô ta nữa không.

Có điều cũng có khả năng.

Hào quang yếu ớt của nữ chính vẫn còn dùng được, chẳng qua chỉ là từ lam nhan tri kỷ biến thành bạn giường thôi mà, nói không chừng càng dính nhau hơn.

“Xem ra bùa diện phổ của ta không cần thiết cho Bạch Như Sương dùng nữa rồi, tự cô ta "thông suốt" vậy rồi thì chắc là không cần sự giúp đỡ của ngoại lực nữa”. Ân Tố Tố nói.

【Vâng, kí chủ.】

Ân Tố Tố thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi không ít, tự nữ chính làm ảnh hưởng đến kịch bản, vậy kịch bản cũng không còn quan trọng đến vậy nữa.

Từ nay về sau cô muốn làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.

Xe ngựa từ từ dừng lại, Ân Tố Tố cong người đứng dậy, từ từ đi ra ngoài, Ân Nguyên Tân xuống trước đỡ cô xuống xe.

“Ban nãy ở trong xe ngựa, muội lúc thì nhíu mày lúc lại cười là sao thế?” Ân Nguyên Tân hỏi.

Ân Tố Tố cong khóe miệng, cười thật tươi: “Ca ca, Quỳnh Ngọc Lâu bị đốt sạch sẽ như vậy nên muội thấy vui thôi. Nhưng không nhìn thấy Lâu Vọng Các đâu, không biết liệu hắn có âm thầm làm gì trong bóng tối không, muội có hơi lo lắng”.

“Không cần lo, có ca ca ở đây”. Ân Nguyên Tân mỉm cười, chỉ về phía trang tử của Ân Tố Tố: “Có điều mới không đến đây một thời gian ngắn, mà nơi đây đã biến thành như vậy”.

Ân Tố Tố giờ mới phản ứng lại, ca ca và đại cữu cữu không vào được nơi ở của sư phụ, cô lập tức truyền âm cho Mặc Mặc: “Mặc Mặc, nói với sư phụ ta đưa ca ca và đại cữu cữu đến rồi”.

【Vâng, kí chủ.】

“Ca ca, phía sau là do sư phụ sai người xây dựng, bình thường không cho phép ai ra vào”. Ân Tố Tố nói.

Tần Hoán tỏ vẻ đã hiểu, trực tiếp nói: “Chỗ của tiên nhân, thần bí chút cũng bình thường, có điều nhìn nơi này cảm giác rất có khí thế”.

Ân Tố Tố vô cùng tán thành, quả đúng là vô cùng khí thế, chỉ là không biết so với Thiên Vũ Các thì thế nào.

“Ca ca, chúng ta vào trong đi”. Ân Tố Tố nói, đưa theo mấy người vào trang tử.

Qua một lúc sau, Phó Linh và Tư Linh người trước người sau lần lượt đi ra, khoan thai đi ra tiền sảnh, cuối cùng Ân Nguyên Tân cũng nhìn thấy vị sư phụ trong truyền thuyết của Ân Tố Tố.

Tần Hoán trợn to hai mắt, nói: “Vừa nhìn đã biết là thế ngoại cao nhân, vẫy tay một cái là hủy cả một tòa thành”.

Ân Tố Tố bất lực khẽ cười, thầm nghĩ đây là cái kiểu nhận xét gì không biết nữa.

Ân Nguyên Tân bước lên trước, cúi người hành lễ: “Đa tạ Tư Linh sư phụ tặng ta bảo kiếm và kiếm phổ, cũng đa tạ sư phụ nhận muội muội ta làm đồ đệ, dạy nó nhiều thứ như vậy, còn luôn bảo vệ nó”.
« Chương TrướcChương Tiếp »