Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 187 Đốt Quỳnh Ngọc Lâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Tố Tố đi với Tần Hoán cả một ngày, cuối cùng cũng nhìn trúng một chỗ.

Tần Hoán là người quả đoán, nhìn trúng rồi liền chuẩn bị bỏ tiền ra mua, nào biết lúc chuẩn bị mua rồi thì các chủ tiệm lại đồng loạt không chịu bán nữa, bất luận Ân Tố Tố nói thế nào cũng không chịu bán.

Trong lòng Ân Tố Tố thấy nghi ngờ nên để Mặc Mặc truyền tin đi.

“Mặc Mặc, hỏi sư tỷ xem chuyện này là thế nào?”

【Vâng, kí chủ.】

Một lúc sau Măc Mặc đã báo tin lại.

【Kí chủ, Lâu Vọng Các.】

Ân Tố Tố hiểu rồi, nhìn chằm chằm vào ông chủ già yếu lụm cụm trước mặt, hai mắt không tự chủ dán lên bộ ria mép của ông ta, ria mép rung lên từng nhịp khi ông ta nói chuyện, giống như con chuột vậy.

“Ông chủ Tần, thật sự không phải ta không muốn bán, chỉ là phu nhân nhà ta nói rồi….” Mặt ông ta hiện lên sự bất lực, bày dáng vẻ khốn khổ như sợ phu nhân nhà mình nghèo khó vậy.

“Là phu nhân nhà ông nói, hay là Lâu Vọng Các nói?” Ân Tố Tố nhìn ông ta hỏi.

Ông ta liếʍ đôi môi khô khốc, nghiến răng dứt khoát nói: “Ông chủ Tần, nói thật cho ông biết vậy, ông chủ Lâu trả giá cao gấp đôi”. Nói xong còn đưa hai ngón tay mập ú ra, hai mắt phát sáng.

Ân Tố Tố khẽ nhíu mày, nói: “Không chỉ trả gấp đôi, hắn còn có thể tra ra 18 đời tổ tông nhà ông, nếu ông không đồng ý, hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì, có đúng không?”

Sắc mặt ông ta khẽ biến, không còn dáng vẻ nịnh hót như vừa rồi nữa.

“Ân tiểu thư, tuy ta không biết giữa các người có ân oán gì, nhưng ta chỉ là một người bình thường, chỉ muốn làm ăn bình thường thôi, không muốn bỏ cả mạng vào đâu”. Ông ta dang rộng hai tay, cảm thấy không muốn rước phiền phức vào người.

“Được, ta cũng không làm khó ông”. Ân Tố Tố cười, nhìn Tần Hoán nói: “Đại cữu cữu, e là hôm nay chúng ta tốn công vô ích một chuyến rồi”.

Tần Hoán nheo mắt, ông rời khỏi kinh thành mười mấy năm, không biết kinh thành có thêm một nhân vật mới từ lúc nào, lẽ nào ai cũng phải nể hắn ba phần?

Sau khi quay lại xe ngựa, Ân Tố Tố giới thiệu chi tiết về Lâu Vọng Các cho Tần Hoán nghe, cũng nói rõ ân oán giữa họ, thuận tiện nói luôn một lượt chuyện của cha cô và Lãnh Nguyệt.

Sắc mặt Tần Hoán nghiêm túc, nói: “Cho nên là cái cô họ Bạch kia cố ý gây chuyện?”

Ân Tố Tố gật đầu, sắc mặt có chút ân hận nói: “Vì con nên mới liên lụy cả cữu cữu”.

Tần Hoán hơi nheo mắt, lại hỏi: “Tóm lại là cái tên Lâu Vọng Các đó là người trong giang hồ, và trong tay hắn có một tổ chức có thể điều tra các loại tin tức, cũng có thể rao bán các tin tức đó?”

“Vâng”. Ân Tố Tố gật đầu.

“Vậy hắn có từng nghe qua câu ‘dưới chân thiên tử, dù là mang xà cũng phải cuộn mình’ chưa”. Tần Hoán hừ lạnh một tiếng, không hề để ý.

“Vậy, đại cữu cữu, chúng ta phải làm sao?” Ân Tố Tố hỏi.

“Còn làm sao được? Đốt Quỳnh Ngọc Lâu thôi”. Tần Hoán trực tiếp nói.

“Hả?” Ân Tố Tố giật mình, còn có thể làm như vậy sao? Hơn nữa Quỳnh Ngọc Lâu đó không phải chỗ bình thường, muốn đốt cũng phải nhất định thành công mới được.

“Đại chất nữ, tối nay chúng ta hành động”. Tần Hoán hạ quyết tâm, vui vẻ lên không ít.

Ân Tố Tố nghe vậy cũng hưng phấn lên nhiều, tuy chưa có kế hoạch gì nhưng tối nay hẵng nói sau.

Vì thế, sau bữa tối, khi Tần Hoán nhắc đến chuyện này, gần như không ai phản đối, nhưng cũng không ai nói nên đốt thế nào.

Cuối cùng vẫn là Ân Nguyên Tân nghĩ cách.

Thật ra rất đơn giản, giương đông kích tây.

Giờ đây y quán Bạch gia đóng cửa suốt ngày, nhưng Bạch Như Sương vẫn sống ở đó, Bạch Như Sương gặp chuyện, Lâu Vọng Các chắc chắn lập tức chạy qua đó, đến lúc đó muốn đốt Quỳnh Ngọc Lâu rất đơn giản.

Nói thì dễ, nhưng nếu hành động, ai đi châm lửa, ai đi thổi gió mới là vấn đề.

Nhưng rất nhanh đã giải quyết được vấn đề này rồi, Trần Viên Viên thổi gió truyền tin, Ân Nguyên Tân và Ân Tố Tố đi phóng hỏa, Tần Hoán chuẩn bị dầu hỏa.

Mọi người thống nhất với nhau, lập tức chuẩn bị hành động, còn những người khác thì đóng cửa nghỉ ngơi sớm, che giấu giúp họ.

Đợi Tần Hoán mang dầu hỏa đến, Ân Tố Tố đã xuất hiện ở gần y quán Bạch gia, vẫn còn cảm giác mơ hồ không chắc chắn.

Tần Hoán vẫy tay, lập tức có không ít người từ bóng đêm, các góc các ngách chui ra, ai nấy tự nhận phần dầu hỏa của mình sau đó lại tản ra bốn phía.

“Đại cữu cữu, người tìm mấy người này ở đâu ra thế?” Ân Tố Tố nhỏ tiếng hỏi.

“Mượn về đó, đã nói với con rồi, dưới chân thiên tử ai cũng phải dè chừng. Lâu Vọng Các hành sự phô trương nhất định đã đắc tội không ít người, ta mượn vài người cũng dễ thôi, cứ coi như cho Lâu Vọng Các bài học, họ cầu còn không được kìa”.

Tần Hoán nói, lại vẫy tay lần nữa, mấy người đó bắt đầu đổ dầu hỏa, đổ xong lập tức rút lui, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.

“Quan hệ của đại cữu cữu rộng thật đấy”. Ân Tố Tố cảm thán, nếu cô có nhiều người như vậy, muốn làm gì cũng tiện hơn nhiều.

“Có những lúc thứ cần đến không phải quan hệ mà là chỗ dựa, tên Lâu Vọng Các đó không phải cũng vậy sao?” Tần Hoán cười, “năm đó Tần gia vẫn coi như có chút thế lực, đám thế gia tôn quý đó, có ai không dưỡng ra mấy người hữu dụng, có ai không kiếm chỗ dựa chứ”.

Ân Tố Tố hiểu rồi, sau khi hiểu lại càng nỗ lực kiếm tiền đổi người để mở rộng trung tâm xử lý thông tin.

Sau khi đổ xong dầu hỏa, Ân Nguyên Tân nhanh nhẹn rút mũi tên ra, lắp tên, giương cung, động tác lưu loát.

Dầu hỏa gặp lửa, phút chốc cháy bùng lên.

Vì để tránh ảnh hưởng đến người khác, họ phóng hỏa từ trong y quán Bạch gia ra, có lẽ sẽ không cháy lan sang chỗ khác, sau đó sẽ bị phát hiện và dập tắt.

Mà Quỳnh Ngọc Lâu sừng sững một mình một chỗ, xung quanh không có hộ gia đình nào, lửa sẽ không lan ra được.

Họ phải dạy dỗ Lâu Vọng Các, nhưng không muốn liên lụy bách tính vô tội.

Ân Tố Tố chắp tay sau lưng, âm thầm lấy ra một lá bùa bảo vệ, bao lấy toàn bộ y quán Bạch gia, cũng chính là nói lửa sẽ tuyệt đối không lan ra ngoài, nhưng khi nào mới dập tắt được lửa thì phải xem phản ứng của chúng có đủ nhanh hay không rồi.

“Ẩn thân!” Ân Nguyên Tân thấp giọng nói xong, Ân Tố Tố và Tần Hoán lập tức ẩn mình ra sau bức tường, tập trung nín thở.

Lâu Vọng Các đuổi đến rất nhanh, sau khi đến lập tức bắt đầu hô to, gọi người dập lửa.

Không ít hầu bàn, chưởng quầy, đại trù đều bị gọi dậy, bắt đầu xách nước dập lửa, ngoài ra, Lâu Vọng Các còn sai người đến gõ cửa các hộ gia đình xung quanh, gọi họ đến giúp đỡ.

【Kí chủ, Trần Viên Viên sư tỷ nói tỷ ấy vào được Quỳnh Ngọc Lâu rồi, bây giờ bên trong không có ai cả, tỷ ấy kiểm tra một lượt rồi.】

“Vậy để ta bảo ca ca châm lửa”. Ân Tố Tố lập tức nói.

【Đợi đã kí chủ, Trần Viên Viên sư tỷ nói hình như phát hiện ra thứ gì đó.】

-------------

Hôm qua tui vừa thi xong môn cuối cùng rồi nhé!
« Chương TrướcChương Tiếp »