Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 186: Dọn vào tổ trạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả nhà ngồi quây quần trên bàn, tuy có người chỉ là lần đầu gặp gỡ, nhưng ăn cùng nhau bữa cơm dần dần cũng thành quen.

Tần Vương thị mỉm cười kéo tay Ân Trần thị nói: “Lần sau gọi lão gia nhà thẩm đến đây luôn, chúng ta lại tự họp một phen”.

“Đúng là nên như vậy, lần này đến cũng chưa gặp được Nguyên Tân, đúng là đáng tiếc”. Tần Hoán nói.

Tần Vương thị nép sát vào Tần Tư Sương thấp giọng nói: “Ý là muốn Nguyên Tân sắp xếp một chút cho Thư Lệnh, cho nên mới nói đáng tiếc”.

Tần Hoán lập tức trợn to mắt, bởi vì say rượu nên mặt hơi đỏ lên, dáng vẻ trông giống như Quan Công vậy, cầm thêm thanh trường đao nữa là có thể ra trận gϊếŧ địch rồi.

Nhưng Tần Vương thị là ai chứ, chung chăn chung gối với nhau mười mấy năm, còn không biết Tần Hoán nhìn vậy chứ thực ra chỉ là con hổ giấy thôi sao? Bèn khịt mũi rồi nói tiếp: “Vốn dĩ là như vậy, có gì mà không tiện nói chứ”.

“Vậy, vậy cũng chỉ là muốn nhờ cậy lúc Nguyên Tân nghỉ ngơi thì chỉ bảo đôi chút, dù sao đứa con trai nhỏ này của ta cũng xem như có chút đầu óc”. Tần Hoán nói, vỗ lưng Tần Thư Lệnh, vỗ đến mức khiến cậu nhóc suýt ngã lăn ra đất.

Ân Tố Tố căng thẳng nhìn theo, chỉ sợ đại cữu cữu ra tay không biết nặng nhẹ.

“Nguyên Tân chắc chắn vui vẻ đồng ý, đứa nhỏ Thư Lệnh này vừa nhìn đã biết là thông minh hiểu chuyện”. Tần Tư Sương cười nói.

Không so sánh thì không đau thương, con trai nhỏ nhà đại ca bà, tuy nhìn có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng ánh mắt trong sạch, nói năng lễ phép, nhìn thôi đã khiến người ta yêu thích.

“Đúng rồi, mẫu thân đọc thư của muội mới biết muội vẫn luôn giữ tổ trạch”. Tần Hoán thở dài một hơi, “đời sau Tần gia vô lực, chỉ có thể để muội ở lại kinh thành, nào biết tên khốn nạn Ân Hằng đó bò lên cao được mấy bước liền không cần mặt mũi nữa”.

Tần Tư Sương lắc đầu nói: “Không nói ông ta nữa, nói nhiều xúi quẩy”.

Ân Tố Tố nhanh chóng nói chen vào: “Đại cữu cữu, đã dọn dẹp xong tổ trạch rồi, cũng đã tìm người kiểm tra xem có bị hỏng hốc chỗ nào không, chỉ là hơi sơ sài hoang vắng, dọn dẹp xong cỏ dại nhìn sáng sủa lắm ạ”.

“Không sợ, cữu cữu có tiền, đợi cữu cữu tỉnh rượu rồi chúng ta đi mua sắm”. Tần Hoán hào phóng nói.

Tần Vương thị lập tức nói: “A Man, đừng khách sáo với cữu cữu con, chàng ấy nhiều tiền lắm, con cứ tiêu thỏa thích, chọn vài món tốt tốt đặt trong khuê phòng của con ấy”.

Ân Tố Tố cười vui vẻ, lúc mới đầu gặp cữu cữu còn tưởng ông là người nói năng thận trọng, kết quả phát hiện tất cả đều chỉ là bề ngoài, chỉ là cữu cữu của cô trời sinh tướng mạo nghiêm túc, nhưng tính cách lại rất tốt.

Sau khi ăn xong bữa cơm, Ân Trần thị bèn đưa Ân Như Ý đi trước, những người còn lại ngồi ở tiền sảnh, nói vài chuyện thay đổi xảy ra trong mấy năm nay, nói đến điểm kích động, Tần Hoán thậm chí còn muốn đến nhà tìm người tính sổ, giáo huấn Ân Hằng một trận.

“Dựa vào quan hệ của Tần gia bò lên, kết quả lật mặt không nhận người thì thôi đi, còn dám ức hϊếp muội như vậy? Đúng là ăn gan hùm mật gấu”. Tần Hoán hừ lạnh một tiếng nói.

“Dân không đấu được với quan, ông ta làm quan lớn của ông ta, muội làm tiểu phụ nhân của muội, nước sông không phạm nước giếng”. Tần Tư Sương không bận tâm nói.

Tần Hoán xua tay nói: “Tần gia vẫn còn người ở đây, chỉ là năm đó vì để Ân Hằng an tâm nên không có nói với muội, nào ngờ lão già này đúng là không phải người”.

Tần Tư Sương nghe vậy thì cũng an tâm, trước kia điều khiến bà lo lắng nhất không phải là bản thân, mà là con gái không còn là tiểu thư của Ân gia nên sợ cô bị ức hϊếp, giờ đây xem ra cũng không cần lo nữa.

Sau khi mọi người nghỉ ngơi một lát, Tần Hoán giữ lời đi mua một ít đồ. Dù sao bây giờ cũng đã dọn dẹp xong tổ trạch Tần gia rồi, chỉ cần bổ sung thêm đồ cần thiết vào là được.

Thế nên đây là lần đầu tiên Ân Tố Tố tiêu tiền thỏa thích, vung tay muốn mua gì là mua đó, còn không phải lo hết tiền tiêu, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ.

Riêng hoa trồng trong sân vườn thôi đã không dưới mười mấy loại, càng đừng nói đến Tần Hoán còn mua cả núi giả, trả tiền xong liền tìm thợ đi làm ao nước.

Ao có rồi, chắc chắn cũng phải có cá chép, có cá chép rồi, nhưng mà trong ao cũng không thể chỉ có mỗi cá chép chứ, thế là lại mua thêm vài thứ khác.

Ân Tố Tố mệt rã rời rồi, dù sao cũng đã sắm sửa xong, sai người đưa về trạch tử là được, hạ nhân Tần gia đưa đến, còn cả hạ nhân trong tay Tần Tư Sương đều lũ lượt kéo đến giúp một tay, rất nhanh đã xếp gọn hết đồ vào rồi.

Cứ mua mua sắm sắm như vậy, chẳng mấy chốc đã chạng vạng tối.

Đợi lúc Ân Nguyên Tân về đến trạch tử mới được thông báo cả nhà đã dọn về tổ trạch Tần gia rồi, hiện giờ giữ lại chỗ này do Trần Viên Viên tiếp quản, làm chỗ liên hệ trong kinh thành.

Ân Nguyên Tân vẫn chưa biết gì bèn quay lại tổ trạch Tần gia, vừa về đến đã bị Tần Hoán kéo vào uống rượu, vô cùng nhiệt tình mà giới thiệu con trai nhỏ của mình.

Sau khi Tần Thư Lệnh gặp được Ân Nguyên Tân vẫn luôn thẹn thùng cúi thấp đầu, tỏ vẻ ngại ngùng. Nhưng sau khi Ân Nguyên Tân ra vài câu hỏi về bài vở phát hiện Tần Thư Lệnh quả thực học hành không tệ, không có gì phải dạy nữa cả, nên chỉ nói với cậu nhóc chăm chỉ học hành là được.

Thế là cả hai nhà náo nhiệt ăn bữa tiệc tối với nhau, uống say rồi thì ai về phòng nấy.

Tổ trạch Tần gia rất lớn, thế là Tần Hoán dứt khoát chia làm đôi, họ ở Tây Viện, mấy người Tần Tư Sương ở Đông Viện, vừa không mất đi sự riêng tư, hơn nữa muốn gặp nhau cũng có thể gặp bất cứ lúc nào, đều rất thuận tiện.

Tần Tư Sương cũng không có ý kiến gì về chuyện này, giờ đây lần nữa quay về nơi này, trừ hồi ức ở khắp nơi ra chỉ còn lại sự an tâm.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà Tần Hoán lại lần nữa đến tìm, lần này đến vẫn là vì chuyện mua sắm.

Tần Thư Lệnh cần mua sách vở giấy bút , Tần Vương thị cần mua vải vóc may vài bộ y phục thịnh hành ở kinh thành, Tần Hoán thì muốn đi xem các cửa tiệm, trang tử, chuẩn bị làm vài thứ.

Việc làm ăn của ông không ở kinh thành mà rải rác khắp nơi, bây giờ do con trai lớn đang ở quê của ông quản lý, còn ông thì cũng không thể nhàn rỗi mãi được nên chuẩn bị làm vài mối ở kinh thành, dù sao cũng không ai chê tiền nhiều.

Cứ nói như vậy bèn chia nhau ra đi rồi.

Tần Tư Sương đi mua vải vóc với Tần Vương thị, Ân Nguyên Tân đưa Tần Thư Lệnh đến thư phường, còn Ân Tố Tố ra khỏi phủ sớm nhất với Tần Hoán rồi.

“Đại cữu cữu, con muốn mở một tửu lâu, người có quen thuộc ở kinh thành không, người thấy chỗ đó thế nào?” Ân Tố Tố lần đầu tiên gặp trưởng bối biết kinh doanh, tất nhiên phải hỏi thật nhiều, hỏi cho rõ.

“Chỗ đó không tồi, gọi là Quỳnh Ngọc Lâu gì đó đúng không?” Tần Hoán vén rèm che xe ngựa ra khen một câu, đánh giá tiếp: “Vị trí tốt, nhiều người qua lại, chắc là lượng thu vào mỗi ngày đều khá khả quan”.

“Nhưng đại cữu cữu, sở dĩ con muốn mở tửu lâu là vì muốn khiến Quỳnh Ngọc Lâu dẹp tiệm”. Ân Tố Tố nói.

Tần Hoán cười, nói: “Làm sao, người ta đắc tội con à”.

Ân Tố Tố gật mạnh đầu.

Tần Hoán vỗ tay cười lớn: “Không tồi, có dũng khí. Bị ức hϊếp tất nhiên phải trả lại cho chúng, nếu họ mở quán ở phố xá sầm uất náo nhiệt, vậy con mở ở chỗ nào u nhã tĩnh mịch chút, sau đó tìm mấy người có danh tiếng đến chỗ con ăn, sau khi có danh tiếng thì bước tiếp theo chính là cướp mối làm ăn”.

Mắt Ân Tố Tố sáng lên: “Cướp kiểu gì ạ?”

“Gây chút chuyện ở phía hậu trù, khiến thực khách mắng vốn một trận, làm ầm lên ra ngoài, tất nhiên là có thể cướp mối làm ăn rồi”. Tần Hoán tự nhiên nói.

Ân Tố Tố nheo mắt, cười nói: “Đại cữu cữu, con bái phục người!”

“Đại chất nữ, vô gian bất thương*, học tập cho tốt”. Tần Hoán cười lớn nói.

* Vô gian bất thương: Làm ăn kinh doanh thì phải có mưu kế mới thành.
« Chương TrướcChương Tiếp »