Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 184: Là ai?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Là ai?” Lãnh Nguyệt nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu.

Bạch Như Sương nghẹn ngào kể lại mọi chuyện vừa xảy ra, “sư phụ, con phải làm sao đây sư phụ”.

Đồng tử của Lãnh Nguyệt đột ngột mở to, không thể tin được nhìn nữ tử trong lòng mình, cơ thể không tự chủ được mà run lên, “có phải con…..”

“Sư phụ, nhất định là Ân Tố Tố, nhất định là cô ta! Cô ta biết võ, cũng có sư phụ, nói không chừng là có loại thuốc nào đó không điều tra ra được, hại chúng ta…hại chúng ta khổ sở như vậy!” Bạch Như Sương đau khổ khóc lớn, cắn chặt môi đến bật máu.

Lãnh Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, hận ý dâng lên cuồn cuộn.

Một tiểu nha đầu như cô lại dám tính kế ả và Sương Nhi, nỗi nhục hôm nay họ phải chịu, sau này nhất định sẽ bắt cô trả lại gấp trăm lần!

“Ta sẽ đi tìm Ân Hằng! Một người thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng đây không chỉ một người thôi, còn không phải là do con gái ông ấy gây ra sao!” Lãnh Nguyệt ôm lấy Bạch Như Sương, hai mắt tràn ánh lệ, “cùng sư phụ đi tìm ông ấy, phải trả công bằng cho chúng ta!”

Bạch Như Sương nắm chặt vạt áo, vẻ mặt tràn đầy thù hận nói: “Nhưng, nhưng ông ta và mẫu thân của Ân Tố Tố đã hòa ly rồi, ông ta làm sao quản được Ân Tố Tố nữa chứ?”

“Ông ấy là phụ thân, phụ thân dạy dỗ con gái thiên kinh địa nghĩa. Ông ấy nhất định phải cho ta một lời giải thích, nếu không…..” Lãnh Nguyệt nghiến chặt răng, sát ý lướt qua đáy mắt, “nếu không ta sẽ tự ra tay”.

“Nhưng, sư phụ, Vọng, Vọng Các vẫn còn ở đây”. Bạch Như Sương sợ hãi đè thấp giọng nói, căng thẳng nhìn ra ngoài, chỉ sợ Lâu Vọng Các đột nhiên quay lại.

“Hắn bị điên rồi sao?” Lãnh Nguyệt nhíu mày, đè thấp giọng hỏi.

Bạch Như Sương lắc đầu, cô ta không cảm thấy Lâu Vọng Các bị điên, Lâu Vọng Các chỉ là quá yêu cô ta, trong lòng có tâm ma mà thôi. Nhưng cũng chính vì vậy mà cô ta muốn cái gì, hắn cũng đều đồng ý.

“Con….” Lãnh Nguyệt muốn nói lại thôi, sau đó nhắm mắt, dứt khoát nói: “Con định làm thế nào?”

“Hiện tại hai người họ đều rất áy náy với con, con đã bảo Ngũ hoàng tử thay con điều tra lại vụ án năm đó của Bạch gia rồi, chỉ cần lật án, mọi chuyện có thể quay về đúng quỹ đạo”. Bạch Như Sương rũ mắt suy nghĩ, nên làm sao lợi dụng sự áy náy của họ giúp bản thân đạt được càng nhiều lợi ích hơn.

“Con định làm thế nào?” Lãnh Nguyệt cắn môi hỏi.

“Sư phụ, Ngũ hoàng tử là Hoàng tử ưu tú nhất trong Hoàng thất, nếu không phải nhà ngoại yếu thế, các Hoàng tử khác căn bản đấu không lại ngài ấy”. Bạch Như Sương bình tĩnh phân tích.

“Con, con muốn…con không cần Tiêu Cảnh Quân nữa?” Lãnh Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Bạch Như Sương đau khổ trong lòng, nhanh rất nhanh đã hồi phục lại, kiên quyết nói: “Y không cần con, con cũng không cần y nữa. Nếu đi theo Ngũ hoàng tử, con thậm chí có thể ngồi lên vị trí cao hơn, còn có thể lật án cho Bạch gia”.

“Vậy, Lâu Vọng Các thì sao, con định làm thế nào?” Lãnh Nguyệt lại gần hỏi.

Bạch Như Sương mím môi, quay đầu sang một bên, “huynh ấy tận mắt nhìn thấy con và Ngũ hoàng tử thân mật mà vẫn còn muốn con, vẫn yêu con, không nỡ con. Vậy nên dù sau này con ở bên Ngũ hoàng tử, huynh ấy cũng không rời xa con được đâu”.

Từ xưa đến nay, nữ tử có quyền có thế nuôi mấy nam sủng thì làm sao, càng huống hồ Lâu Vọng Các yêu cô ta, thế lực sau lưng càng hùng mạnh hơn.

Nắm chắc được Lâu Vọng Các đồng nghĩa với nắm được cả giang hồ trong tay, các tin tức mật trong triều đình, có được những tin tức này, cô ta còn sợ gì nữa.

Bất kể là Ân Tố Tố hay Tiêu Cảnh Quân, không bao lâu nữa, cô ta nhất định bắt họ trả giá.

“Sư phụ, đừng quan tâm con nữa, lợi dụng sự áy náy của Ân Hằng đối với người, khiến ông ta cưới người về làm chính thê”. Bạch Như Sương nắm lấy tay Lãnh Nguyệt nói.

Lãnh Nguyệt giật mình, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt không đành lòng.

“Cô ta hủy hoại hai người, sao có thể để cô ta thuận lợi trốn thoát!” Bạch Như Sương nghiến răng, “sư phụ đi nói chuyện này với Ân Hằng, Ân Hằng dạy dỗ cô ta là một chuyện, nhưng chuyện người gả vào Ân phủ cũng rất quan trọng, nếu không con sợ Phùng gia đó….”

Lãnh Nguyệt nhắm chặt mắt, hận ý ngút trời.

Nếu luận tuổi tác, Ân Hằng trẻ hơn Phùng Vọng, chắc chắn trông cũng phong độ hơn, nhưng luận thế lực, Ân Hằng sống thêm tám kiếp nữa cũng đuổi không kịp Phùng gia, càng huống hồ Phùng gia còn một vị Quý phi đang được vinh sủng, đến cả chuyện con trai trong nhà dính đến án gian lận mà Phùng Vọng còn có thể an toàn thoát thân.

Nhưng nếu vào Phùng gia, vậy phải chịu sự quản thúc của con hổ cái đó, ả ta không ngu vậy đâu.

Nếu đã muốn làm chuyện lớn, chỉ đành không câu nệ tiểu tiết.

Suy nghĩ của Sương Nhi cho ả ta ý tưởng, có lẽ ả cũng có thể làm như vậy, hơn nữa thân phận phu nhân Ân gia càng có lợi hơn, thế nên ả ta chọn Ân Hằng.

“Ta tìm người giúp con chải chuốt sửa soạn lại trước, con…” Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi, bất lực với hiện trạng trước mắt, đến lời an ủi cũng nói không ra.

Bản thân ả từng trải qua, tất nhiên biết không chỉ đôi ba câu là có thể lành sẹo ngay được.

“Sư phụ, bây giờ người cứ đến Ân gia đi, còn về Sương Nhi, nếu Sương Nhi đã nghĩ thông rồi thì không sợ gì nữa”. Bạch Như Sương siết chặt chăn đệm, chỉ khi có quyền lực mới có tất cả, đến lúc đó dù là Tiêu Cảnh Quân cũng phải ngoan ngoãn nằm yên trong lòng bàn tay cô ta.

Lãnh Nguyệt ngồi thẳng lưng, nghiến chặt răng, nhả từng chữ một: “Vi sư đến Ân phủ ngay, lần này tuyệt đối không để cô ta thoát!”

.

Ân phủ, thư phòng.

Tiêu Cảnh Quân đặt tách trà trong tay sang một bên, bắt chéo chân, hai tay đặt trước ngực, khẽ nâng mắt lên, nhìn Ân Hằng ngồi sau án kỷ sắc mặt đại biến kia, khóe miệng khẽ cong.

“Chắc Ân đại nhân đều hiểu hết rồi nhỉ”. Tiêu Cảnh Quân nói.

Ân Hằng đột ngột ngẩng đầu, có hơi không dám tin mà hỏi lại: “Thế tử, sao ngài phải như vậy?”

“Không phải ta muốn vậy, mà là cha mẹ ta muốn vậy”. Tiêu Cảnh Quân nói, chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước đi đến trước mặt Ân Hằng, “Lãnh Nguyệt ép người khác báo ơn, lại nuôi trồng hoa an anh nhắm mục đích không chế quân doanh, đây là tội chết! Chẳng qua là cho bà ta chút giáo huấn, cho bà ta nếm chút khổ, cũng là để bà ta thu lại cái đuôi, nếu không thì không chỉ đơn giản vậy đâu”.

“Vậy tại sao lại là Phùng đại nhân?” Ân Hằng rũ mắt, hận ý trong mắt khẽ lướt qua.

“Vừa khéo gặp phải thôi, hơn nữa xung quanh đó người bà ta có thể đặt vào mắt cũng chỉ có Phùng gia, lẽ nào muốn thất thân với phàm phu tục tử sao?” Tiêu Cảnh Quân cười lạnh, lại bổ sung thêm: “Nếu thật sự là phàm phu tục tử, bà ta sớm đã bi phẫn mà tự sát rồi, thế nên vẫn xem như là may mắn đó”.

“Tiêu Thế tử, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng trước mặt, sao phải dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy?” Ân Hằng có chút bi phẫn chất vấn lại.

Tiêu Cảnh Quân nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Ân Hằng, thong thả nói: “Có tác dụng là được, cần gì phải để ý có hèn hạ hay không. Ta còn tính kế cả Bạch Như Sương nữa kìa, hơn nữa cô ta và Ngũ hoàng tử đã nhất độ hoan hảo*, sớm đã vứt ta ta sau đầu rồi”.

*Nhất độ hoan hảo = 419.

“Cái gì!” Ân Hằng trợn to mắt, “Tiêu Thế tử, ngài việc gì phải vậy, ngài tức giận chuyện Sương Nhi rời xa ngài mà lại dùng cách này…..”

“Ngũ hoàng tử không trúng thuốc”. Tiêu Cảnh Quân cười, “Ân đại nhân, ông hiểu ta muốn nói cái gì”.

Sắc mặt Ân Hằng trắng bệch, ý gì đây? Ngũ hoàng tử có ý muốn cướp đi trong trắng của Sương Nhi?

“Lát nữa chắc là Lãnh Nguyệt sẽ chạy đến khóc lóc cáo trạng với ông, đổ tất cả mọi chuyện cho A Man, mưu đồ muốn qua cửa, nhân tiện khiến ông đi dạy dỗ A Man một trận, đòi lại một phần của hồi môn từ chỗ tiền thê*, còn có thể gả cho ông làm chính thê”.

*Tiền thê: Vợ cũ.

Tiêu Cảnh Quân giễu cợt nói xong, lại nhìn Ân Hằng, cười như không cười.

“Thật ra ta cũng không quan tâm ông muốn làm gì, chỉ là mẫu thân kêu ta qua đây một chuyến, để ông nhìn rõ bộ mặt thật của Lãnh Nguyệt thôi. Nhưng nếu ông không tin, hãm hại người vô tội, nhất định là không có chứng cứ, một khi bị A Man lật án thì tiền đồ của ông coi như chấm hết”.

Tiêu Cảnh Quân mỉm cười nói xong, tiện tay hất đổ tách trà mình vừa uống, bước lớn rời đi.

Mặt Ân Hằng đen như đất, run lẩy bẩy ngã ngồi trên ghế, hồn bay phách lạc.
« Chương TrướcChương Tiếp »