Chương 182: Hình như Lâu Vọng Các điên rồi

Tiêu Minh Duệ thân là Hoàng tử, tất nhiên cũng hiểu biết chút ít về các vụ án, huống hồ là án tham ô tiền cứu nạn gây kinh động triều dã này.

Năm đó đám người đó phát rồ lên, muốn bưng bít tội nghiệt mà đốt hết lương thực cứu trợ, còn dồn lưu dân vào một thành trì bằng cát, muốn thiêu sống họ.

Chuyện này cũng dẫn đến chấn động lớn trong dân gian, có thể nói từ sau chuyện đó, bất mãn sôi sục khắp nơi, dẫn đến rất nhiều quân khởi nghĩa trong dân gian vùng dậy, tuy cuối cùng đều bị trấn áp nhưng cũng khiến triều đình tổn thất không ít, suýt thì hỏng cả căn cơ Đại Thịnh.

Sau này Bạch gia bị điều tra ra, bị một ngọn lửa thiêu rụi ba ngày ba đêm mới tạm thời trấn an lòng dân.

Mà giờ người bên cạnh y lại nói mình là người Bạch gia, muốn thay Bạch gia lật án?

“Ngũ điện hạ!” Bạch Như Sương hô một tiếng.

Tiêu Minh Duệ mới phản ứng lại, nói: “Nếu nàng là người Bạch gia thì phải biết vụ án này liên quan đến nhiều phía, muốn lật án là chuyện không dễ dàng, tất nhiên ta nhất định sẽ giúp nàng, nhưng hiện ta không có nhà ngoại chống lưng, quả thực không biết nên xuống tay từ đâu”.

“Không phải ngài và Lục Dịch là chỗ quen biết sao? Để hắn đến Đại Lý Tự lấy hồ sơ vụ án của Bạch gia”. Bạch Như Sương nói.

Tiêu Minh Duệ miễn cường “ừm” một tiếng, lại nói thêm: “Nhưng bây giờ hắn đang bận chuyện của Bắc Nhung Quốc, sợ là không không còn thời gian cho chuyện khác”.

“Bắc Nhung?” Ánh mắt Bạch Như Sương lạnh đi, Bắc Nhung Quốc sắp đến rồi.

“Ngũ điện hạ, ngài không cần lo lắng, chỉ cần có ta ở đây, Bạch gia không những có thể lật án, ngài còn có thể nhờ vào chuyện này mà có được càng nhiều trợ lực. Bây giờ ta nghĩ thông rồi, chỉ cần ngài không sao, ta cũng an ổn”. Bạch Như Sương nói xong, giơ hai tay lên, ánh mắt mềm mại.

Tiêu Minh Duệ thả lỏng, không khỏi nở nụ cười mãn nguyện.

Chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên có người đến báo: “Điện hạ, trong cung báo Như phi bệnh nặng!”

“Cái gì!” Tiêu Minh Duệ giật mình, lập tức đứng dậy, vội vàng mặc y phục lại: “Như Sương, ta hồi cung trước”.

Bạch Như Sương chậm rãi đứng dậy, cảm giác đau nhức rõ ràng ở eo nhắc nhở cô ta những chuyện vừa rồi xảy ra đều là thật.

“Điện hạ quay về xem tình hình trước, nếu được, ta có thể vào cung vấn châm”. Bạch Như Sương dịu dàng nói.

Tiêu Minh Duệ cảm động không nguôi, khiến y cảm nhận được sự dịu dàng suốt hơn 20 năm qua chưa từng cảm nhận được.

“Được”. Tiêu Minh Duệ gật đầu nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn phân phó người canh giữ xung quanh, bảo vệ an toàn của Bạch Như Sương.

Bạch Như Sương đợi người đi mới căm hận nắm chặt chăn đệm, hận ý trong mắt cuồn cuộn dâng lên, khóe miệng rỉ máu.

Là Ân Tố Tố, là cô! Khẳng định là cô!

Nếu trước đó cô ta chỉ muốn gϊếŧ Ân Tố Tố, thì bây giờ cô ta không chỉ muốn mạng của cô, mà còn muốn để cô nếm thử cảm giác đau thấu tam can!

“Bịch—”

Một tiếng vang nhẹ, một bóng người điên khùng đột nhiên xông vào. Tóc tai lộn xộn, máu trên trán vẫn đang chảy, cả người giống như vừa bò từ đống xác chết ra vậy.

“Sương Nhi, ta đến muộn rồi”. Lâu Vọng Các nói xong thì chậm rãi đi về phía Bạch Như Sương.

Trên giày hắn dính đầy máu, mỗi một bước chân lại để lại một dấu chân màu đỏ trên mặt đất, nhìn cực kỳ đáng sợ.

“Vọng, Vọng Các?” Bạch Như Sương kêu lên một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt, cứng nhắc mở miệng: “Huynh, huynh trốn ra rồi à?”

Lâu Vọng Các ngồi cạnh giường, đưa bàn tay dính đầy máu ra, giúp Bạch Như Sương vén tóc mai hơi loạn ra, một vết máu dính trên trán cô ta.

“Ừ, phá vỡ rào cản, sức mạnh gia tăng, xử lý sạch sẽ đám người Tiêu Minh Duệ để lại rồi, nàng có trách ta xử lý chúng chậm quá không?” Lâu Vọng Các thâm tình nói xong, từ từ dịch chuyển lại gần cô ta.

Bạch Như Sương không tự chủ được sợ hãi kêu lên một tiếng lùi ra sau, y phục trên người rớt xuống lộ ra bờ vai.

Vết bầm tím trên vai giống như một cây châm vậy, đâm thẳng vào mắt Lâu Vọng Các, khiến đôi mắt hắn hằn lên mạch máu đỏ tươi, dáng vẻ như sắp ăn thịt người đến nơi!

“Vừa rồi nàng, sợ ta?” Lâu Vọng Các nheo mắt nói, vẻ âm u trong đôi mắt càng dày hơn.

Bạch Như Sương lắc đầu, hít sâu một hơi, vô cùng căng thẳng nói: “Huynh, trên người huynh đều là máu, ta lo huynh…hay là huynh xử lý máu trên người đi, lát nữa, lát nữa ta trị thương cho huynh?”

Lâu Vọng Các nở một nụ cười méo mó, trông càng điên cuồng.

“Bây giờ nàng trị thương cho ta liền đi”. Lâu Vọng Các nói xong, cởi bỏ đai lưng, tình yêu và sự căm hận đan xen lẫn nhau dâng trào nơi đáy mắt, thời khắc này sự chiếm hữu mới là trên hết.

Bạch Như Sương chỉ cảm thấy mùi máu tanh hôi xộc đến, khiến cô ta tránh cũng không tránh được, giơ tay lên cản lại nhưng bị Lâu Vọng Các nắm lấy.

“Nàng đối với y thì cần gì lấy đó, giờ đối với ta lại khiêm tốn sợ sệt?” Lâu Vọng Các cười điên cuồng, “nàng vốn nên là của ta, tuy giờ đây hơi muộn một chút, nhưng mà không sao, ta sẽ đòi lại tất cả”.

“Không! Vọng Các! Nhất nữ thị nhị phu, ta không thể!” Bạch Như Sương sợ hãi kêu lên.

“Ta nói có thể!”

Lâu Vọng Các không kiên nhẫn được nữa, dáng vẻ như sư tử nổi giận, khóe mắt đỏ bừng, nhe nanh múa vuốt, không cho con mồi trước mắt có cơ hội trốn thoát.

.

Ân Tố Tố và Trần Viên Viên vừa về đến trạch tử không lâu, tam phòng Ân Trần thị đã đưa Ân Như Ý đến.

Lần này đến là để báo hỉ.

Tần Tư Sương tiếp đãi hai người, đang uống trà ở tiền sảnh, bà cũng không ngờ hai nhà này lại xem mắt nhanh đến thế, chuẩn bị đính hôn luôn rồi.

Ân Tố Tố cũng kinh ngạc, trong lòng nghĩ Vạn Thường Cát này tốc độ nhanh phết, lẽ nào là ca ca cô nói gì đó với hắn.

Ân Trần thị cười nói: “Vạn gia nói muốn đính hôn, thϊếp nói đây là chuyện của hai đứa nhỏ, không cần quá trang trọng, Vạn phu nhân không đồng ý, nói Như Ý xem như là gả thấp*, không cần biết có bao nhiêu lễ cũng phải làm cho đủ”.

*Gả thấp: ý là nói địa vị, điều kiện nhà gái cao hơn nhà trai nên dùng từ gả thấp.

“Tam thúc nói thế nào?” Ân Tố Tố cười tít mắt hỏi chen vào.

“Ông ấy à, mới đầu còn không xem trọng, kết quả đích thân đi thử người ta còn bị người ta giữ lại. Sau đó uống rượu, tâm tình cũng tốt hơn nhiều”. Ân Trần thị quở trách nói.

Ân Như Ý ngồi bên cạnh đỏ cả mặt, tay không biết nên đặt đâu.

“Vậy đường tỷ cũng nhìn trúng rồi?” Ân Tố Tố cố ý hỏi.

Ân Như Ý đánh nhẹ Ân Tố Tố một cái, cắn môi, hai gò má đỏ như nồi sắt nóng, sắp bốc khói luôn rồi.

“Bên đó nói rồi, sẽ không nạp thϊếp, một người là đủ. Chỉ là người hơi ngốc, không được chu đáo”. Ân Trần thị nói xong lại cười ra tiếng, “ai mà ngờ được vị cô gia tương lai này của chúng ta vừa mở miệng đã nói mình không biết nói chuyện, mong Như Ý lượng thứ”.

Ân Tố Tố cũng cười, ôm lấy Ân Như Ý nói: “Chờ may mù tan gặp trăng sáng, mất hạt vừng lại nhặt được dưa hấu”.

Ân Trần thị hài lòng gật đầu, kéo lấy tay Tần Tư Sương: “May mà nhờ có Tần tỷ tỷ, tỷ chính là tỷ tỷ ruột của thϊếp, vì chuyện của Như Ý mà bận bịu lâu như vậy”.

“Xem như là không phí công, vậy cũng đáng”. Tần Tư Sương cũng hài lòng mỉm cười.

------------------

Tui cứ nghĩ cô Bạch với anh ngũ ở chương 180 chưa kịp làm gì cơ, nghĩ là lúc chuẩn bị vào việc thì anh Vân đến, nhưng đọc xong chương này của cô Bạch với anh Lâu thấy hơi cấn. Thế là tui lại lội đi đọc bình luận của mấy bà bên Trung mới biết là cô Bạch anh ngũ đã gạo nấu thành cơm xong ở chương 180 rồi J.

Tất nhiên là anh Lâu và thị vệ của anh ngũ được xem full HD từ đầu đến cuối, xong hết anh Vân mới ung dung đến.

Vì đây là thanh thủy văn nên tác giả sẽ không tả thực đâu.

Thế là tính ra ngủ với cả 2 ông liền đóa. Lỡ mà có bầu cũng chả biết con ai :)))))