Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 177: Đến gây phiền phức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Nguyên Tân nhìn người đến, bước qua đỡ mẫu thân xuống xe ngựa trước rồi mới nâng mắt lên nhìn Ân Hằng, biểu cảm lạnh nhạt nói: “Ta biết lần này ông đến là muốn khuyên ta chuyện gì, ta nhất định sẽ dọn đi cùng mẫu thân ta, nếu ông vẫn muốn lưu tên ta lại trong gia phả Ân gia thì dừng lại ở đây đi”.

“Nhưng con là con trai ta, sao có thể một mình dọn ra ngoài ở một mình? Cái mặt già này của ta biết để đâu?” Ân Hằng tức giận phất mạnh tay áo, suýt nữa đánh trúng mặt Ân Nguyên Tân.

“Ông còn nóng lòng vội đi nhặt giày rách của người khác mà, còn cần mặt mũi gì nữa”. Ân Nguyên Tân nói xong, trực tiếp dìu Tần Tư Sương đi vào phủ nha công chứng.

Từ nay trở đi, Tần Tư Sương và Ân Hằng xem như chính thức hòa ly, sau này nam hôn nữ gả không liên quan đến nhau.

Ân Hằng nhịn một cục tức, sắc mặt chuyển sang màu gan heo, nghiến chặt răng nhìn chằm chằm Ân Nguyên Tân: “Ngươi thật sự muốn như vậy?”

Ân Nguyên Tân ngẩng đầu liếc nhìn Ân Hằng, tuy không nói gì nhưng thần sắc trong mắt đã nói lên quyết định.

“Được! Được! Được! Ngươi đối với mẫu thân ngươi đúng là hiếu thảo tận tâm!” Ân Hằng tức đến mức l*иg ngực phập phồng lên xuống, suốt đoạn đường đi từ phủ nha về xe ngựa, ông ta luôn cảm thấy người qua đường đều đang nhìn mình, chê cười ông ta.

Ân Nguyên Tân không thèm để tâm liếc nhìn bóng lưng của cha cậu, lại dìu mẫu thân vào trong xe ngựa, nói: “Con đã tìm người dọn dẹp tổ trạch rồi, tìm nhiều người chút, tiêu thêm ít tiền, thu xếp sạch sẽ rồi nhanh chóng dọn qua đó”.

Tần Tư Sương nhìn Ân Nguyên Tân, thở dài một hơi, nói: “Ta và ông ta hòa ly là chuyện của chúng ta, các con đừng để chịu ảnh hưởng”.

Ân Nguyên Tân gật đầu, an ủi nói: “Mẫu thân yên tâm”.

Lúc này Tần Tư Sương mới thấy yên tâm hơn, bảo Hoành thúc đánh xe về trạch tử mới thuê.

Trong trạch viện.

Ân Tố Tố đang chỉ đạo hạ nhân, thu dọn sắp xếp trạch tử mới được một phần rồi, nhìn cũng gọn gàng ngay ngắn hơn.

Vốn họ chỉ định thuê trạch tử này tạm nửa tháng, nhưng vị trí tọa lạc của trạch tử rất tốt, xung quanh cũng thanh tịnh, Ân Tố Tố đang định mua lại, sau này dùng làm chỗ liên lạc của trung tâm xử lý thông tin ở kinh thành.

Sau khi dọn khỏi Ân phủ, cô đã đem ngân phiếu một vạn lượng đổi thành bạc thật, đổi lấy hai thẻ điệp viên hạng hai đưa cho Tư Linh sư phụ.

Sau đó Tư Linh sư phụ nói Trần Viên Viên đưa hai người đến, một người tên Hồng Đào, một người tên Lục Chi, đều là người luyện võ hạng hai, vừa hay có thể đi theo mẫu thân bảo vệ mẫu thân cô, cũng tuyệt đối trung thành.

Tuy bây giờ cấp bậc của họ còn thấp, nhưng đợi sau này cô kiếm được tiền, có thể dùng khắc vàng nâng cao năng lực của họ.

Mà Trần Viên Viên sư tỷ trực tiếp ở lại trung tâm liên lạc trong kinh thành, phân phó tám người còn lại ra ngoài, hình thành một điểm liên lạc nhỏ có thể lấy được thông tin.

Bên này Ân Tố Tố vừa sắp xếp xong cho Trần Viên Viên, đang định đến trù phòng dặn dò hạ nhân làm một bàn thức ăn hoan nghênh mẫu thân quay về, kết quả ngay lúc này lại có người đến gây rắc rối.

“Tiểu thư, là lão phu nhân, còn có…Bạch tiểu thư”. Thuận Lai nói.

Ân Tố Tố khẽ nhướng mày, xem ra phía Bạch Như Sương mọi chuyện tiến triển thuận lợi nhỉ, Lãnh Nguyệt vẫn chưa qua cửa nhưng đã nhận trước đứa con gái nuôi là Bạch Như Sương rồi.

“Xem ra tinh thần của lão phu nhân hồi phục khá tốt”. Ân Tố Tố cười, dặn dò các trù nương tiếp tục làm việc, còn kêu Thuận Lai đến khố phòng lấy ít đồ đến, sau đó mới cùng Tiểu Nha ra ngoài.

Lúc này bên ngoài trạch viện có không ít người đang tụ tập, lão phu nhân thì đang nhập tâm diễn trò, nước bọt văng tứ tung.

Cơ bản ý là nói Tần Tư Sương không giữ phụ đạo, không tôn trọng trưởng bối, bá chiếm tài sản của Ân gia, còn muốn đưa con cái đi, đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân, đúng là độc phụ, muốn đến nha môn Thanh Thiên cáo trạng, muốn Tần Tư Sương xuống tóc đi tu, ở lại miếu ni cô sám hối cả đời.

Vốn dĩ cái lý do này không đáng tin tưởng cho lắm, dù sao thì Ân gia xảy ra chuyện gì, Lãnh Nguyệt lôi kéo nam nhân giữa phố lại gần gũi quá mức với Ân Hằng là chuyện người người đều biết.

Nhưng hiện tại xem ra tình thế nghiêng về một phía, bọn họ thành khổ chủ, Tần Tư Sương lại thành ác nhân.

【Ding! Nhiệm vụ hệ thống, khiến nữ chính Bạch Như Sương mất hết mặt mũi!】

【Kí chủ, lên, xử cô ta đi!】

Khóe miệng Ân Tố Tố cong lên lộ ra ý cười, chỉ lẳng lặng chờ bọn họ nói xong, mà Tiểu Nha ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi đến sắp nứt cả ra rồi.

“Tiểu thư, họ hϊếp người quá đáng!” Khóe mắt Tiểu Nha ửng hồng nói.

Ân Tố Tố giơ tay ra hiệu Tiểu Nha không cần gấp gáp, tự mình xách váy bước xuống thềm đá, trực tiếp đi về phía đám người.

Bạch Như Sương đang dìu lão phu nhân, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời đứng bên cạnh, Ân Nguyên Trình đứng ở một bên khác, thấy Ân Tố Tố đi đến thì đứng chắn trước mặt lão phu nhân, nhe nanh múa vuốt nhìn Ân Tố Tố nói: “Tỷ tỷ, tỷ còn không biết hối cải sao? Tỷ ở nhà diễu võ dương oai thì thôi đi, còn dám ra tay ở chốn đông người?”

Đám người lập tức bàn tán sôi nổi, Ân tiểu thư này ở nhà dám ra tay với tổ mẫu sao?

Lúc này, một âm thanh truyền ra từ trong đám người, “ta có thể làm chứng, Ân tiểu thư này tính tình xấu xa, ngoài mặt giả vờ lương thiện, nhưng bản chất ác độc”.

“Đúng đó, chính là cô ta, lần trước xe ngựa của cô ta còn đυ.ng ngã sạp bán rau của ta làm mất một văn tiền, còn uy hϊếp ta nếu dám báo quan thì sẽ cho người bắt cóc con ta, đúng là ác độc mà!”

“Cuối cùng! Cuối cùng có người biết bộ mặt thật của cô ta rồi!”

“A, đúng là không ngờ tới”.

“Trời ơi, đúng là biết người biết mặt không biết lòng”.

“….”

Ân Tố Tố liếc mắt nhìn màn kịch đã được sắp đặt sẵn này, gần như nhìn thoáng qua cũng có thể biết được là người nào cầm đầu, xem ra là Bạch Như Sương nhìn thấy danh sách của hồi môn của mẫu thân cô, trong lòng không nỡ nên mới dùng cách này hãm hại họ.

“Tiểu thư nhà ta không phải người như vậy! Các người nói bậy!” Tiểu Nha tức giận đùng đùng mắng lại.

“Ta không thèm nói bậy, nếu không chúng ta đi báo quan, nói chuyện trên công đường”.

“Nói chuyện trên công đường!”

“Chúng ta không sợ cô đâu, bây giờ cô không còn là tiểu thư nhà quan nữa, chúng ta không sợ!”

Tiểu Nha không ngờ đám người này lại mặt dày vô sỉ tới vậy, tức giận đến đỏ cả mắt.

Ân Tố Tố vẫn bình thản như cũ, không trả lời cũng không chỉ thẳng mặt mấy người đó ra, mà là nhìn Bạch Như Sương rồi nói: “Cô có một nốt ruồi đỏ dưới ngực, là ngày hôm đó ta vào phòng nên nhìn thấy, còn có cả Đường Tiêu của Đường Môn nổi danh giang hồ nằm bên cạnh, khiến Tiêu Thế tử tức đến hộc máu, ân đoạn nghĩa tuyệt với cô”.

Xung quanh chợt yên lặng.

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Bạch Như Sương, ánh mắt không khỏi dán vào bộ vị trước ngực cô ta.

Tiểu Nha cũng giật mình.

Ân Tố Tố khoanh tay ngắm nhìn sắc mặt tái mét của Bạch Như Sương, đối với loại chuyện cố ý tung tin đồn nhảm này thì có gì mà phải giải thích chứ, ngươi giải thích rồi cũng có kẻ xuyên tạc, căn bản là giải thích không thông.

Hơn nữa có lẽ mấy người đó đều là người của Lâu Vọng Các sắp xếp, nếu thật sự đến phủ nha thì chẳng phải là chúng hoàn toàn chiếm lợi thế sao, hơn nữa còn có thể làm chứng lẫn cho nhau.

Loại chuyện tự dâng đầu lên thế này cô không làm đâu.

“Ân Tố Tố! Cô ngậm máu phun người, ăn nói xằng bậy!” Bạch Như Sương “soạt” một tiếng rút thanh kiếm ở thắt lưng ra, nhìn chằm chằm Ân Tố Tố.

“Yô, thẹn quá hóa giận à?” Ân Tố Tố trêu chọc, “ta tận mắt nhìn thấy cánh tay trắng nõn mịn màng đó của cô ôm chặt lấy Ngũ hoàng tử mà, sợ là chẳng bao lâu nữa là làm Hoàng tử phi rồi nhỉ? Tuy nam nhân bên cạnh cô nhiều, nhưng địa vị của Ngũ hoàng tử cao nhất”.

“Cô dám sỉ nhục người Hoàng gia!” Bạch Như Sương nghiến chặt răng phẫn nộ nói, “cô không muốn sống nữa đúng không?”

“Ta tận mắt nhìn thấy đó, Tứ công chúa, Tiêu Thế tử đều có thể làm chứng cho ta”. Ân Tố Tố cười, phất phơ chiếc khăn tay, “không tin, chúng ta đến công đường đối chứng, ta sẽ nói rõ một năm một mười cho Tri phủ đại nhân nghe”.
« Chương TrướcChương Tiếp »