Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 173: Chất vấn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Tố Tố quyết định trấn an Tiêu Cảnh Quân trước, muốn phát điên cũng phải đợi sau khi cô rời khỏi hẵng phát điên, cô không muốn mang tiếng oan đâu.

“Thật ra Thế tử cũng không cần lo lắng quá, chỉ cần liều lượng không nhiều thì vẫn được xem là thuốc trị bệnh. Bạch cô nương là y giả, có lẽ sử dụng thuốc này có hiệu quả hơn”.

Tiêu Cảnh Quân nâng mắt nhìn Ân Tố Tố, nói: “Vậy sao?”

Ân Tố Tố gật mạnh đầu: “Sư phụ muội nói vậy”.

Tiêu Cảnh Quân mỉm cười, nhưng cười còn khó coi hơn khóc, nhìn có vẻ hơi lo lắng, nhưng rất nhanh đã thu liễm thần sắc dần dần bình ổn lại, ngồi thẳng lưng, nói: “Vậy xem ra ta đã chống lại được rồi, bây giờ đang trong quá trình hồi phục”.

Ân Tố Tố muốn nói lại thôi, không biết nên tiếp lời thế nào.

“A Man, đa tạ muội”. Tiêu Cảnh Quân trịnh trọng nói.

Ân Tố Tố ngượng ngùng hành lễ, thấy thần sắc Tiêu Cảnh Quân tốt lên nhiều rồi mới cáo từ rời đi.

Sau khi rời khỏi Vương phủ, Ân Tố Tố ngồi trong xe ngựa, dáng vẻ vẫn như chịu đả kích, đến giờ cô vẫn không tin được Bạch Như Sương lại cho Tiêu Cảnh Quân dùng loại thuốc đó, cô ta muốn làm gì, muốn khống chế Tiêu Cảnh Quân sao?

Rõ ràng là trong cốt truyện hay kiếp trước, lẽ ra Bạch Như Sương không nên làm như vậy mới đúng.

Rốt cuộc là vì cái gì mà cô ta lại thay đổi suy nghĩ như vậy?

Ân Tố Tố đang nghĩ ngợi, bỗng dưng bị Tiểu Nha vỗ một cái, thấp giọng nói: “Tiểu thư, người có nghe thấy lời nghị luận bên đường không?”

“Nghị luận, nghị luận cái gì?” Ân Tố Tố có chút mù mờ.

Tiểu Nha vén một góc rèm che ra, nhìn Ân Tố Tố.

Ân Tố Tố ngó đầu ra.

Lúc này xe ngựa của họ đang dừng ở ven đường, vì người của Binh Mã Ti vừa đi qua, Hoành thúc đánh ngựa dừng ở một góc ven đường nhường đường cho họ, vừa hay đứng gần các sạp buôn.

Những âm thanh to nhỏ đứt quãng liên tục truyền đến tai Ân Tố Tố, sắc mặt cô lập tức giống như bảng pha màu vậy, thay đổi liên tục, cuối cùng không nhịn được bịt chặt miệng, sợ mình cười ra tiếng ngay trên phố.

“Cởi y phục ngay giữa phố, đúng là không biết xấu hổ”.

“Lôi lôi kéo kéo với nam nhân như thế thì lấy đâu ra mặt mũi, còn đeo cả mạng che mặt, đây không phải là làm bộ làm tịch sao?”

“Không hổ là từng làm công cho nhà quyền quý, cũng biết nói vài câu trong sách rồi”. Một phụ nhân bên cạnh trêu chọc.

“Êy, mấy người có biết người ôm ả ta lên xe ngựa là nhà nào không?”

“Ai mà không biết chứ, là Phùng gia, trước xe ngựa còn treo cả biển gỗ, chói mắt lắm”.

Ân Tố Tố khẽ vỗ cánh tay Tiểu Nha, ý bảo rời đi trước.

Tiểu Nha vừa mới nghe thấy cái gì mà sư phụ của y tiên vẫn còn chưa kịp cười ra tiếng nữa kìa, chỉ đành buông rèm che xuống, bảo Hoành thúc về phủ trước.

Đợi sau khi đi được một đoạn, Ân Tố Tố mới nói: “Đợi sau khi quay về, nếu có người hỏi ta có gặp qua Lãnh phu nhân không thì em cứ nói….”

“Chưa gặp!” Tiểu Nha chém đinh chặt sắt trả lời.

Ân Tố Tố cười xì một tiếng, “không, em cứ nói gặp qua rồi, gặp ở tiệm may y phục, nói những gì, gặp những ai, em cứ nói lại thật kỹ”.

Cô không thèm sợ có người điều tra đâu, không đúng, chi bằng nói cô hy vọng người cha rẻ tiền kia của mình đi điều tra đi.

Thuốc cô dùng là sản phẩm của hệ thống, căn bản không tra ra được dấu vết gì, nếu có người nghi ngờ cô, ngược lại lại bị cô nắm thóp.

“A, không đúng”. Tiểu Nha có vẻ rất thất vọng nói, “nếu là tiểu thư thì tốt rồi, giáo huấn ả ta một trận. Có điều người tiểu thư lấy ra để giáo huấn ả ta cũng là người tốt, lần sau đi chùa với tiểu thư, em phải thắp cho người ta nén hương”.

Ân Tố Tố mỉm cười sờ đầu Tiểu Nha, “được”.

Rất nhanh xe ngựa đã dừng trước cửa Ân phủ.

Tiểu Nha dìu Ân Tố Tố xuống xe, Thường An lập tức chạy ra, thần sắc nghiêm trọng nói: “Tiểu thư, lão gia tìm người, phu nhân và thiếu gia đã qua đó trước rồi”.

Ân Tố Tố nghe vậy thì cười giễu cợt một tiếng.

“Được, ta đi ngay”.

“Còn dặn dò để một mình Tiểu Nha…..”

Ân Tố Tố giơ tay, ý bảo Thường An không cần nói nữa, chỉ phân phó một câu: “Hỏi chuyện đàng hoàng thì được, nếu còn làm ra chuyện khác, ta tuyệt đối không bỏ qua”.

“Tiểu thư yên tâm!” Thường An cúi người nói.

Ân Tố Tố gật đầu, sau khi giao Tiểu Nha cho Thường An thì một mình đi về phía thư phòng.

Bên ngoài thư phòng, hoa an anh đang nở rộ, những cánh hoa mềm mại đung đưa theo gió, đúng là cảnh sắc tuyệt đẹp.

Ân Tố Tố dừng bước nhìn một lát, cũng không biết lúc cha cô nhìn những bông hoa này thì trong lòng nghĩ gì.

Nhưng chỉ cần nghĩ về nó là lại cảm thấy thú vị.

Cửa phòng bị đẩy ra, Ân Nguyên Tân đang đứng bên cửa, mỉm cười nhìn về phía cô.

Ân Tố Tố đi về phía trước một bước, nói: “Hôm nay Hàn Lâm Viện không bận sao?”

“Giữa trưa đã về rồi”. Ân Nguyên Tân nói, kéo Ân Tố Tố vào trong phòng, “đi thăm sư phụ chưa?”

“Đi rồi ạ, mua ít điểm tâm mang qua đó, rồi ở lại nói chuyện với sư phụ một lúc, còn đυ.ng phải Bạch cô nương nữa. Bạch cô nương nói đã mua một trang tử to gấp đôi của muội, cứ đòi đổi với muội, muội không đổi nên cô ta không vui, bỏ đi mất”. Ân Tố Tố nói.

Ân Nguyên Tân nhíu mày nói: “Tự ý xâm phạm có thể báo quan”.

“Vị công tử đi cùng Bạch cô nương trả cho muội một vạn lượng nên muội bỏ qua cho họ”. Ân Tố Tố rộng lượng xua tay, đi theo Ân Nguyên Tân vào trong.

Hai người không có chú ý đè thấp giọng nói, nên Ân Hằng và Tần Tư Sương đang ngồi trong phòng đều nghe rõ mồn một những gì họ nói.

Tần Tư Sương cười lạnh liếc nhìn Ân Hằng, trong mắt toàn là hận ý.

Sắc mặt Ân Hằng u ám, trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, ông ta phải xác nhận xem chuyện này có liên quan đến con gái mình hay không, nếu có liên quan thì trực tiếp giao người cho Lãnh Nguyệt xử lý.

Ân Tố Tố bước lên trước, hành lễ với cha mẹ: “Cha mẹ tìm con đến là có chuyện gì ạ, là vì lâu lắm rồi cả nhà chúng ta chưa quây quần lại với nhau, nên hôm nay mới nhân cơ hội này cùng nhau ra ngoài?”

Tần Tư Sương lắc đầu, nhìn Ân Tố Tố nói: “Đến cạnh mẫu thân đây, cha con…có chuyện muốn hỏi con”.

“Hỏi con chuyện gì, con làm gì ạ?” Ân Tố Tố buông tay, vẻ mặt vô tội.

“Súc sinh! Ngươi làm chuyện gì bản thân ngươi còn không rõ sao? Ngươi còn giả vờ giả vịt cái gì, một cô nương như ngươi lấy đâu ra loại thuốc đó? Ngươi nói rõ ràng ra cho ta, nếu không hôm nay ta đánh gãy chân ngươi!”

Ân Hằng phẫn nộ trực tiếp ném nghiên mực qua, Ân Nguyên Tân đỡ được sau đó ném sang một bên, phát ra âm thanh chói tai, nghiên mực vỡ làm hai mảnh.

Trong lòng Ân Tố Tố chợt lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.

“Con chẳng làm gì thì biết phải nói thế nào?” Ân Tố Tố khoanh tay, bộ dạng kiểu mặc kệ ngươi thích nói gì thì nói.

Tần Tư Sương ôm ngực, tức đến mức đập mạnh bàn đứng bật dậy, hận ý trong đáy mắt dâng lên cuồn cuộn, nhìn chằm chằm Ân Hằng.

“Lấy chứng cứ ra đây! Ông lấy chứng cứ ra chứng minh mấy lời nhảm nhí ông vừa nói cho ta!” Tần Tư Sương tức giận nói.

“Chứng cứ? Nó với Lãnh Nguyệt và Như Sương vẫn luôn bất hòa, đây chính là chứng cứ! Họ đến kinh thành chưa bao lâu, lấy đâu ra kẻ thù?” Ân Hằng chất vấn.

“Có chứ, họ là người của Bạch gia”. Ân Nguyên Tân nhàn nhạt mở miệng nói, “con biết từ lúc nhỏ rồi, là Cảnh Quân nói với con, chuyện năm đó của Bạch gia lớn như vậy, kẻ thù tất nhiên là nhiều rồi”.
« Chương TrướcChương Tiếp »