Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 172: Từng dùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Tố Tố khẽ thở dài một hơi, giúp Triệu Hồng Mi thuận khí, nói: “Vương phi, con thấy hôm đó Thế tử trông có vẻ rất quyết tuyệt, kết quả là vẫn không thoát ra được?”

“Nói là ngày đêm bị ác mộng giày vò, vô cùng khó chịu. Thái y trong cung cũng không tra ra nguyên nhân bệnh, chỉ nói là tâm bệnh”. Triệu Hồng Mi nói, dáng vẻ giống như đã ngừng vùng vẫy, nhắm mắt nói: “Nếu như, nếu như nó thật sự thích thì cứ cưới về, cùng lắm thì sau này ta tránh mặt đi, chỉ hy vọng nó sống tốt”.

“Vương phi, tâm bệnh cũng cần tự mình nghĩ thông”. Ân Tố Tố nói.

Triệu Hồng Mi khẽ lắc đầu, cười khổ bất lực nói: “Ta còn làm gì được nữa, chỉ đành thuận theo ý nó thôi”.

Ân Tố Tố không nói chuyện nữa, chỉ cảm thấy Tiêu Cảnh Quân đúng là đồ khốn nạn, bản thân buồn bã khó chịu còn liên lụy đến cả mẫu thân.

“Vương phi, thật ra hôm nay con đến là vì chuyện khác, A Man không biết nên làm thế nào mới phải, nếu hỏi mẫu thân con, sợ bà ấy gấp gáp quá mà lại cãi nhau ầm ĩ với cha con”.

Ân Tố Tố nói xong, lấy hộp ngọc đặt ở bên cạnh lên đưa đến trước mặt Triệu Hồng Mi, từ từ mở ra.

“Hoa này…..” Triệu Hồng Mi nhíu mày, nhìn thấy đóa hoa kia sắc mặt liền trở nên khó coi.

Ân Tố Tố chỉ xem như không nhìn thấy, mà tiếp tục nói: “Hôm qua con nhìn thấy giống hoa này ở thư phòng của cha con, hơn nữa cũng không phải lần đầu thấy, lần sớm nhất là nhìn thấy trong Bạch phủ ở phố Nam, cũng chính là trong trạch tử Thế tử mua cho Bạch cô nương lúc trước, khi đó con khen hoa này đẹp, Bạch cô nương nói hoa này có kịch độc, bảo con đừng sờ mó lung tung”.

“Kịch độc?!” Triệu Hồng Mi trợn mắt, hai mắt rực lửa nhìn chằm chằm Ân Tố Tố.

Ân Tố Tố gật đầu, nói: “Thế nên sau khi nhìn thấy hoa này ở thư phòng của cha, con bị dọa một trận, liền nghĩ rốt cuộc là ai tặng cha hoa này. Con bèn cố ý nói muốn lấy vài khóm mang đi, kết quả cha vô cùng tức giận đuổi con đi, sau này con mới biết là vị Lãnh Nguyệt phu nhân kia tặng”.

Lãnh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Nữ nhân này đúng là chỗ nào cũng thấy”.

“Tuy cha không vui nhưng con vẫn lo lắng nên ngắt một đóa cho vào hà bao, cầm đến chỗ sư phụ con. Sư phụ nói đây là hoa an anh, đến từ Miêu Cương, có thể xem là một loại dược liệu, nhưng dùng nhiều sẽ dẫn đến nghiện”.

Ân Tố Tố lo lắng đặt hộp ngọc sang một bên, nắm lấy tay Triệu Hồng Mi, trên mặt mang biểu cảm ưu phiền, nói: “Làm thế nào mới phải đây, trong sân vườn của cha con toàn là hoa an anh này”.

“Nghiện?” Triệu Hồng Mi lầm bầm nói xong, sắc mặt hơi biến, dường như nhớ ra gì đó, “A Man, sư phụ con có nói làm thế nào để hủy thứ này không?”

“Sư phụ nói nó cũng giống như các loại dược liệu bình thường khác, đào rễ lên rồi phơi dưới ánh nắng mặt trời, để chết khô là được”. Ân Tố Tố nói.

Triệu Hồng Mi hít sâu một hơi, ngồi dậy từ ghế dài, tinh thần khôi phục lại được chút ít.

“A Man, trong viện tử nhà ta cũng có”.

“Cái gì!” Ân Tố Tố kinh ngạc, “giống hoa này không phải loại chỗ nào cũng có thể thấy đâu”.

“Hừ, chẳng qua là thấy ta đổ bệnh, loại yêu ma quỷ quái gì cũng dám dở trò ở chỗ ta”. Triệu Hồng Mi được Ân Tố Tố dìu, từ từ đứng dậy.

Ân Tố Tố đứng một bên, quan tâm hỏi han: “Vương phi, người không được gục ngã đâu”.

Triệu Hồng Mi lắc đầu nói: “Ta không gục ngã đâu, nhưng nếu ta còn vô tri vô giác thế này, chuyện trong nhà sắp loạn hết cả lên rồi. Còn về phía mẫu thân con, con cứ nói với bà ấy không cần gấp, đợi mấy ngày nữa là được”.

Ân Tố Tố cúi người cảm tạ: “Làm phiền Vương phi rồi”.

“Nói cái gì đó, ta cũng là giúp chính mình thôi, nếu không phải hôm nay con đến tìm ta, ta còn không biết thứ trồng trong viện tử nhà mình lại là thứ hại người như vậy nữa”. Triệu Hồng Mi nói xong, khẽ vỗ mu bàn tay Ân Tố Tố, ánh mắt mang theo vài phần thỉnh cầu, nói: “A Man, đi thăm Thế tử ca ca của con đi, nó chứng kiến con trưởng thành tử nhỏ tới lớn, xem con như muội muội ruột, có lẽ nó sẽ nghe lời con nói đó”.

Ân Tố Tố gật đầu, nói: “Vâng, con đi ngay”.

Vương phi giúp cô, cô cũng nên đi thăm y một lát, nhưng Tiêu Cảnh Quân có thoát ra được hay không hoàn toàn phải dựa vào chính bản thân y.

Sau khi rời khỏi chỗ Vương phi, nha hoàn dẫn đường Ân Tố Tố đến chỗ ở của Tiêu Cảnh Quân.

Cô ít khi đến chỗ ở của Tiêu Cảnh Quân, một là vì không thích, hai là cũng không cần thiết đến.

“Ân tiểu thư, nô đi thông báo một tiếng”. Tôn An vội vàng cúi người hành lễ.

Ân Tố Tố mỉm cười gật đầu, đứng tại chỗ đợi.

Không bao lâu sau Tôn An liền quay lại, cung kính mời Ân Tố Tố vào trong.

“Thế tử vẫn khỏe chứ?” Ân Tố Tố hỏi.

Tôn An thở dài một hơi: “Từ sau khi đoạn tuyệt với Bạch tiểu thư, tinh thần càng ngày càng kém, có điều nô thấy Thế tử vẫn đang cố gắng khôi phục”.

Ân Tố Tố thấy hơi kì lạ, đạp lên thềm đá, cánh cửa phòng đóng kín từ từ mở ra.

Tiêu Cảnh Quân đang ngồi trên ghế, thấy Ân Tố Tố đến bèn cười một tiếng: “Chân ta hơi vô lực, không thể đi xa như vậy đón muội”.

“Vậy Thế tử phải tập luyện cho tốt đó, sao có thể không đích thân đi đón muội được”. Ân Tố Tố cười nói, ngồi sang một bên, chăm chú nhìn qua.

Khí sắc của Tiêu Cảnh Quân thật sự rất kém, chẳng trách Vương phi lại than ngắn thở dài như vậy.

Tiêu Cảnh Quân cũng không sửa lại cách xưng hô của cô với mình nữa*, chỉ cảm thấy sau vụ ở trang tử lần đó, A Man rõ ràng đã xa cách y hơn, lần này đến thăm y cũng chỉ là thuận đường mới đến.

*Cho bà nào không nhớ thì ngày trước A Man gọi là Cảnh Vân ca ca, sau vụ trang tử thì bắt đầu đổi thành gọi Tiêu Thế tử.

“Muội tìm ta có chuyện gì không?” Tiêu Cảnh Quân hỏi.

Ân Tố Tố gật đầu, đem chuyện vừa nói với Vương phi nói lại một lượt với y.

“Khắp sân vườn trong thư phòng của cha muội đều có, cộng thêm ông ấy tình cũ khó quên với Lãnh phu nhân, không nỡ hủy, muội lo lắng nên mới đến tìm Vương phi xin chủ ý, kết quả Vương phi nói trong Vương phủ cũng có giống hoa này”.

“Trong Vương phủ cũng có?” Tiêu Cảnh Quân nhíu mày hỏi.

Ân Tố Tố gật đầu nói: “Vương phi nói như vậy đó, đúng rồi Thế tử, huynh có biết tại sao Bạch cô nương trồng giống hoa này không? Thứ này gây nghiện, vẫn là không nên trồng thì hơn”.

Tiêu Cảnh Quân hơi cúi đầu, đột nhiên cười lớn, âm thanh càng ngày càng lớn, nước mắt cũng chảy ra từ hốc mắt, giống như ma điên vậy.

Ân Tố Tố bị dọa, hoảng hốt đứng bật dậy.

Vương phi bảo cô đến khuyên y chứ không phải kêu cô đến ép người ta phát điên, nếu cô thực sự ép Tiêu Cảnh Quân phát điên, Vương phi nhất định tìm cô nói chuyện cho xem!

Tiêu Cảnh Quân dừng cười, ngẩng đầu lên nhìn Ân Tố Tố, vệt nước mắt trên mặt có thể nhìn thấy rõ ràng, “A Man, cô ta từng cho ta dùng thứ này”.

Ân Tố Tố nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đến lúc phản ứng lại không khỏi che miệng nuốt khan, tinh thần có hơi hoảng sợ.

“Sư phụ muội có nói với muội cách chữa trị không?” Tiêu Cảnh Quân hỏi.

“Tự mình chống lại….” Ân Tố Tố không nhịn được lại nhìn Tiêu Cảnh Quân lần nữa, trong lòng run rẩy.

Bạch Như Sương thế mà lại cho Tiêu Cảnh Quân dùng loại thuốc này? Điên rồi à?
« Chương TrướcChương Tiếp »