Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 169: Gấp đôi liều lượng thuốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Ân Tố Tố ra khỏi tiệm may y phục thì tâm trạng tốt hơn nhiều, đi dạo xung quanh một vòng mua một đống đồ rồi mới quay lại xe ngựa.

Tiểu Nha hưng phấn nói: “Tiểu thư, đối phó với loại không biết xấu hổ thì nên làm cho ả mất hết mặt mũi, tiểu thư nhìn sắc mặt ả ta xem, đúng là đặc sắc”.

Ân Tố Tố cười, tựa lưng vào xe ngựa: “Em nói đúng, đúng là phải khiến ả ta mất hết mặt mũi”.

【Kí chủ, cô bỏ bao nhiêu thuốc vào cái tách đó vậy?】

“Gấp đôi!”

Ân Tố Tố truyền âm, khóe miệng khẽ nhếch, không thèm che giấu.

Loại thuốc cô tự điều chế, Bạch Như Sương không thể điều tra ra được vấn đề mà thậm chí còn trúng chiêu, Lãnh Nguyệt uống gấp đôi liều lượng, cũng không biết sau khi thuốc phát huy tác dụng sẽ xảy ra cảnh tượng như thế nào.

“Mặc Mặc, thuốc này tốt đấy, không màu không vị, tan trong nước, xong chyện muốn tra cũng tra không ra”.

【Kí chủ, thuốc đó vốn đã mạnh, nếu gấp đôi liều lượng, sợ rằng hiệu quả không chỉ gấp đôi.】

Ân Tố Tố khoanh tay, có chút đáng tiếc truyền âm lại: “Đáng tiếc ta phải đi gặp sư phụ, nếu không nhất định sẽ ở lại xem sau khi thuốc phát huy tác dụng, Lãnh Nguyệt sẽ biến thành thế nào”.

【Kí chủ, trừ khi Lãnh Nguyệt đủ may mắn, gặp được đồ đệ của mình, sau đó bị đánh ngất rồi cho vào hầm băng.】

Ân Tố Tố suýt nữa cười ra tiếng, miễn cưỡng lắm mới không để lộ ra điểm khác thường trước mặt Tiểu Nha.

“Tiểu Nha, kêu phu xe đi nhanh chút, đến nơi ta sẽ gấp đôi tiền thưởng”. Ân Tố Tố nói.

Tiểu Nha vui vẻ đồng ý, sau đó vén rèm xe thông báo cho phu xe một tiếng, xe ngựa lập tức đi nhanh hơn.

“Thật muốn nhanh chóng gặp sư phụ”. Ân Tố Tố nói.

.

Xe ngựa phi nước đại, nhưng phu xe vẫn vững vàng, không để xe ngựa bị lắc lư quá mạnh, lúc dừng lại cũng rất vững.

Ân Tố Tố mỉm cười bước xuống xe, kêu Tiểu Nha đưa gấp đôi tiền thưởng như đã hẹn, nói: “Hoành thúc, thúc đi nghỉ ngơi đi, lúc nào đi ta sẽ kêu Tiểu Nha đi gọi thúc”.

Hoành thúc mỉm cười gật đầu lui xuống.

Tiểu Nha đỡ lấy Ân Tố Tố, nói: “Tiểu thư, lần trước em thấy lão gia bảo Hoành thúc đánh xe, nhưng Hoành thúc trực tiếp cự tuyệt”.

“Hoành thúc là người của mẫu thân, là hạ nhân bồi giá năm đó của Tần gia cho mẫu thân”. Ân Tố Tố nói.

Năm đó Tần gia cũng là đại thế gia, của hồi môn và hạ nhân bồi giá tất nhiên không hề ít, sau khi Hoành thúc đến Ân gia thì vẫn luôn cẩn trọng lại tận tụy, thê tử con cái cũng đều làm hạ nhân trong phủ, nhưng tất cả đều là người của mẫu thân cô.

Tiểu Nha tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, sau đó bước chân dừng lại, hai mắt mở to: “Tiểu thư, người đó, Bạch….sao cô ta lại đến đây, lại đến quấy rầy Tống quản sự?”

Ân Tố Tố nheo mắt, theo lý mà nói thì bây giờ trang tử và đồng ruộng xung quanh đều là sản nghiệp của cô, lại có Tư Linh sư phụ trấn giữ ở đây, sao Bạch Như Sương có thể vào được.

Khả năng duy nhất chính là Tư Linh sư phụ cố ý để cô ta vào.

Ân Tố Tố nhìn thấy Bạch Như Sương, Bạch Như Sương tất nhiên cũng nhìn thấy Ân Tố Tố, trực tiếp đi qua, người đi bên cạnh cô ta là Đường Tiêu.

“Ân tiểu thư”. Bạch Như Sương hơi ngẩng đầu, sắc mặt hồng nhuận.

Ân Tố Tố cũng đáp lễ, hỏi: “Bạch cô nương đến địa bàn của ta làm gì?”

Đường Tiêu nhíu mày: “Chỗ này đều là của cô sao? Đường này cũng là của nhà cô sao?”

Ân Tố Tố lập tức gật đầu, nói: “Sao ngươi biết? Đồng ruộng quanh đây đều là của ta, quản sự cũng là người của ta, trang tử cũng là của ta, tất cả đều là của ta. Các người chưa có sự đồng ý của chủ nhân là ta đây mà đã tự ý xông vào, đây gọi là xâm phạm, ta có quyền báo quan đó”.

Đườmg Tiêu chết lặng, không thể tin được mà chỉ xung quanh một vòng, sau đó nghiến răng nói: “Tiểu thư nhà giàu không hiểu được nỗi khổ của người dân, muốn cái gì thì có cái đó, những nông dân vất vả làm việc trên đồng ruộng này, đến cuối cùng những thứ làm ra đều không phải của mình”.

Ân Tố Tố nhìn lên nhìn xuống đánh giá Đường Tiêu một lượt, nhướn mày, dứt khoát nói: “Nếu vị công tử này cảm thấy nông gia làm việc vất vả, chi bằng phân phát cho mỗi hộ trăm lượng bạc trắng, coi như là làm việc thiện đi, được vậy Tố Tố phải đa tạ công tử ra tay hào phóng rồi”.

Đường Tiêu đứng hình, nhìn chằm chằm Ân Tố Tố.

Bạch Như Sương nhíu mày, quay đầu nói nhỏ: “Mồm mép cô ta lanh lợi, huynh đấu võ mồm không lại đâu”.

Ân Tố Tố là người luyện võ, thính lực nhạy bén, Bạch Như Sương nói vậy thì cô cũng vui vẻ thừa nhận. Cô được cái miệng lợi hại, ban nãy còn vừa mới giáo huấn sư phụ nhà người ta một trận kìa.

“Mặc Mặc ngươi nói xem, Lãnh Nguyệt may mắn gặp được đồ đệ mới có thể hóa nguy thành an, bây giờ đồ đệ ả ta ở đây, vậy sư phụ phải làm sao?”

【Lăng lẽ chờ đợi thuốc phát huy tác dụng, chắc là thời gian từ lúc uống đến lúc phát tác chỉ khoảng một ấm trà thôi.】

Ân Tố Tố gật đầu, vô cùng hài lòng.

“Bạch cô nương vẫn chưa nói vì sao lại tự ý xông vào địa bàn của ta, nếu hôm nay không cho ta một lời giải thích, thì chúng ta gặp ở phủ nha”. Ân Tố Tố khoanh tay, bộ dạng như đang nhìn tiện nhân.

Sắc mặt Bạch Như Sương không thay đổi, chỉ nói: “Thấy Ân tiểu thư quản lý trang tử không tồi, qua đây học tập chút thôi, bởi vì ta định mua một trang tử, chắc là…to gấp đôi chỗ này”.

Sau khi Ân Tố Tố suy nghĩ kỹ càng mới nói: “Trang tử to gấp hai lần, hình như trong kinh thành làm gì còn nữa, lẽ nào là Bạch cô nương….ép mua của người khác?”

“Chuyện này thì không cần Ân tiểu thư bận tâm, dấu vân tay cũng ấn rồi”. Bạch Như Sương nói.

Ân Tố Tố gật đầu, đột nhiên chìa tay ra: “Tham quan cũng cần thu phí tham quan, trang tử của ta quản lý tốt như vậy, cô học được hết rồi, vậy chẳng phải là ta chịu thiệt hay sao, tùy tiện trả ta vài vạn lượng là được, ta sẽ không báo quan nữa”.

“Cô đúng là sư tử miệng rộng! Chẳng qua là nhìn vài cái, làm gì đến tận mấy vạn lượng!” Đường Tiêu phẫn nộ nói.

“Nếu ngươi không nhìn thì tiết kiệm được mấy vạn lượng rồi, hà tất phải đến nhìn, rảnh quá à?” Ân Tố Tố tức giận trả lời.

Đường Tiêu nghiến chặt răng, tàn nhẫn nói: “Mấy vạn lượng là không thể nào, nhiều nhất một vạn lượng!”

“Lấy ra đây”. Ân Tố Tố chìa tay ra.

Đường Tiêu rút hà bao ở thắt lưng ra, đếm ngân phiếu rồi ném vào tay Ân Tố Tố.

Ân Tố Tố đưa cho Tiểu Nha bên cạnh đếm lại rồi mới nói: “Ngân phiếu đủ rồi, các người đi đi”.

Bạch Như Sương tức không thở được, cứ đơn giản vậy mà giao ra một vạn lượng sao, sao lại không kí©h thí©ɧ chút nào vậy?

Nghĩ tới độc vương Đường Môn vừa tàn nhẫn lại chỉ độc duy chăm sóc một mình cô ta trong mộng cảnh đó, bây giờ lại thành ra dáng vẻ vừa ngu vừa ngốc thế này, Bạch Như Sương vô cùng ghét bỏ.

“Ân tiểu thư, trang tử của ta to gấp hai lần trang tử này của cô, muốn đổi không?” Bạch Như Sương mở lời hỏi.

“Nàng điên rồi, sao lại muốn đổi?” Đường Tiêu hét lên.

Ân Tố Tố gật đầu nói: “Đúng đó, cô điên rồi, sao lại muốn đổi?”

Bạch Như Sương hận không thể rèn sắt thành thép trừng Đường Tiêu một cái, lại nhìn Ân Tố Tố nói: “Vẫn là hợp mắt ta, cho nên muốn đổi”.

Ân Tố Tố “ồ” một tiếng: “Cũng hợp mắt ta, ta cứ không đổi”.
« Chương TrướcChương Tiếp »