Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 167: Tham vọng lớn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Tố Tố không đi ngay mà nán lại nhìn khóm hoa trong bồn, nhớ tới hôm đó đến Bạch phủ cũng từng nhìn thấy loại hoa này.

Theo lời Bạch Như Sương nói thì hoa này độc tính rất mạnh, cũng chính là nói loài hoa này rất hiếm, không thể tùy tiện mua về được, cho nên hoa này là người khác tặng cha cô.

Còn về người tặng là ai, không cần nghĩ cũng biết.

Ân Tố Tố cố ý dừng lại một lát, dùng khăn tay bọc tay lại, nhanh chóng ngắt một bông cho vào hà bao, tiện tay nhét vào tay áo rồi mới rời đi.

Kết quả vừa ra đến cửa viện liền nhìn thấy mẫu thân cô vội vội vàng vàng đi đến, cô chỉ cảm thấy sống mũi hơi cay, lập tức đi đến chỗ bà.

“Mẫu thân~”

“Có phải cha con lại nói gì không, ông ấy nói cái gì rồi?” Tần Tư Sương nhíu mày, bộ dạng chuẩn bị đi tìm người tính sổ.

Ân Tố Tố lắc đầu, ôm lấy cánh tay mẫu thân, đi về viện tử với bà.

“Cha còn chưa mở miệng đã đuổi con về rồi, con chỉ là âm thầm nhắc một chút chuyện lúc Uyển Nhi đường tỷ bị Thượng Quan tiểu thư bắt được, trên người tỷ ấy còn thừa lại một ít thuốc bột, mùi rất nồng, mà trên người Minh Châu đường tỷ cũng có mùi y chang như vậy, con cố ý hỏi cha có biết loại thuốc bột đó ở đâu ra không?”

Bước chân Tần Tư Sương ngưng lại, nắm lấy tay Ân Tố Tố, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cha nói đừng nhắc đến chuyện này nữa, sợ hủy danh tiếng của tiểu cô nương như con”. Ân Tố Tố khoanh tay nói.

Sắc mặt Tần Tư Sương kinh biến, bàn tay đang nắm lấy tay Ân Tố Tố càng ngày càng chặt, “hay cho kẻ làm phụ thân!”

“Mẫu thân?” Ân Tố Tố cắn môi, cô cố ý nói trắng ra cũng là vì hy vọng mẫu thân có thể nhìn rõ đi theo cha chắc chắn không tốt lành gì.

“Ân Minh Châu ngã thì kệ nó, không có nó thì cùng lắm Ân phủ gả đứa con gái nuôi khác cũng như nhau, nó cũng chẳng phải cành vàng lá ngọc gì”. Tần Tư Sương nói, kéo Ân Tố Tố đi.

“Mẫu thân, con cũng không ngờ tới nhị phòng đã làm chuyện xấu mà còn dám diễu võ dương oai”. Ân Tố Tố lắc đầu, nhị phòng chính là lợn chết không sợ nước sôi, không quan trọng.

“Nếu sau này nhị phòng còn dám tìm đến cửa thì con không cần gặp, có chuyện thì ta gánh”. Tần Tư Sương nói xong thì đưa Ân Tố Tố về thẳng Thanh Trúc Viện: “Mẫu thân còn có chuyện, con nghỉ ngơi đi”.

“Mẫu thân, ngày mai con muốn đi gặp sư phụ”. Ân Tố Tố ôm lấy cánh tay mẫu thân làm nũng.

“Đúng là nên đi thăm hỏi rồi, đã lâu như vậy rồi vẫn chưa gặp nhau, nhớ lấy chút ngân lượng trong khố phòng mua vài thứ đem qua đó”. Tần Tư Sương nói.

Ân Tố Tố tươi cười gật đầu, sau khi tiễn mẫu thân đi thì vội quay về phòng, tìm một hộp ngọc rồi đặt hà bao vào trong.

【Kí chủ, cô nghi ngờ hoa này có vấn đề?】

Ân Tố Tố gật đầu, “Bạch Như Sương từng trồng một lượng lớn, lúc ta cố tình hỏi, cô ta nói hoa này có kịch độc, sao lại có thể tặng loại hoa chứa kịch độc cho người không am hiểu gì về y độc chứ”.

【Kí chủ nghi ngờ loại hoa này có tác dụng khác? Nhưng hình như trong Bách khoa toàn thư về độc dược của Hoàng Lão Tà không có nhắc đến loại thực vật này.】

“Tóm lại là Lãnh Nguyệt tặng hoa này cho cha ta, mà nếu đã đem đi tặng thì đồng nghĩa với việc nếu chỉ trồng bình thường thì không có độc, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ”.

Ân Tố Tố cau mày, không hiểu rốt cuộc Lãnh Nguyệt muốn làm gì.

【Có lẽ là chỉ muốn khiến cha của kí chủ nhìn vật nhớ người?】

Ân Tố Tố cười lạnh một tiếng, lại nhớ đến lời Ân Minh Châu nói.

Bình thê?

Tham vọng của Lãnh Nguyệt càng ngày càng lớn rồi, trước kia còn dùng cớ mượn thân phận để lấp liếʍ, bây giờ thì trực tiếp viết luôn bốn chữ to đùng lên mặt “ta muốn gả vào” luôn rồi.

“Mặc Mặc ngươi nói xem, cha ta lớn tuổi vậy rồi, rốt cuộc Lãnh Nguyệt nhín trúng điểm nào ở ông ấy?”

【Mặc Mặc không biết.】

“Nếu Lãnh Nguyệt chăm chút chải chuốt thì vẫn hấp dẫn chán, chẳng phải nên bò lên cành cao hơn mới đúng sao? Kết quả mặt dày sống chết bám lấy cha ta, một nữ nhân lợi hại như vậy, chẳng lẽ mù rồi hả?”

Ân Tố Tố nghĩ mãi không thông, khi còn trẻ quả thực cha cô trông cũng được, nhưng hiện tại thực sự không có gì hấp dẫn cả.

【Không phải kí chủ nói nữ chính nằm mơ sao? Vậy nên có thể là nữ chính nằm mơ thấy Lãnh Nguyệt và cha kí chủ sống hạnh phúc bên nhau, cho nên Lãnh Nguyệt mới không tiếc mọi giá bám lấy cha kí chủ.】

Ân Tố Tố vỗ trán, bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Xét đến cùng vẫn là vì mộng cảnh của Bạch Như Sương, mà Lãnh Nguyệt cũng tin mộng cảnh này.

“Mặc Mặc, sắp có chuyện thú vị rồi”. Ân Tố Tố nói.

Xem ra sau khi Bạch Như Sương biết càng nhiều tình tiết vẫn lựa chọn tin tưởng mộng cảnh, chuyện duy nhất bây giờ cô ta muốn làm là khiến mọi thứ quay về đúng vị trí.

Mà muốn tình tiết của cô ta và sư phụ cô ta quay lại vị trí ban đầu thì cô và mẫu thân buộc phải trở thành vật hi sinh.

Chỉ khi mẫu thân cô chết, Lãnh Nguyệt mới có thể qua cửa làm chính thê.

“Mặc Mặc, ta biết hoa đó để đối phó ai rồi”. Ân Tố Tố nhìn chằm chằm hộp ngọc, trong mắt nổi lên sát ý.

【Kí chủ, tiếp theo làm thế nào?】

“Ra tay trước thì chiếm được lợi thế!” Ân Tố Tố nói xong, nhắm mắt suy tư trong chốc lát, trực tiếp nói: “Lãnh Nguyệt sợ nhất là gì, chính là thân phận của ả ta bị bại lộ, dù sao ả cũng chưa tìm được chứng cứ lật án cho Bạch gia, bây giờ ả ta chính là dư nghiệt của Bạch gia”.

【Kí chủ, đã gửi thông báo cho sư phụ yêu cầu điều tra Lãnh Nguyệt.】

“Mặc Mặc, nói với Tư Linh sư phụ không cần quan tâm điều tra được bao nhiêu, chỉ cần điều tra được cái gì thì lập tức truyền hết ra, tốt nhất là làm ầm ĩ hết mức, khiến người người đều biết”.

【Vâng, kí chủ.】

Ân Tố Tố cười lạnh một tiếng, “ta lại muốn xem xem, trên đời này còn ai nợ ân tình của Lãnh Nguyệt nữa, ả ta còn tìm ai nhờ giúp đỡ được nữa”.

【Một khi Lãnh Nguyệt xảy ra chuyện, nữ chính Bạch Như Sương chắc chắn cũng bị liên lụy.】

“Bạch Như Sương có Ngũ hoàng tử bảo vệ, nếu Ngũ hoàng tử thật lòng yêu cô ta, nói không chừng sẽ cầu xin Hoàng thượng lật án cho cô ta, vậy thì tình tiết tiếp theo có thể tiếp diễn rồi, nữ chính bắt đầu tìm kiếm manh mối của vụ án năm đó”.

Ân Tố tố không quan tâm nói, nâng váy lên rồi ngồi xuống.

Chỉ là cô muốn xem xem kiếp này còn ai có thể giúp nữ chính tra án.

【Kí chủ, đã truyền tin tức, Tư Linh sư phụ nói gần đây thông qua mạng lưới quan hệ, cộng thêm Trần Viên Viên sư tỷ điều tra, phát hiện Lâu Vọng Các có quan hệ thân mật với Hạ Hầu gia.】

Ân Tố Tố giật mình, “Hạ Hầu gia không có dính líu đến án gian lận thi cử, nhìn bề ngoài thì hình như người duy nhất Lâu Vọng Các không bán đề cho chính là Hạ Hầu gia”.

【Trần Viên Viên sư tỷ nói các gia tộc tôn quý đều có quan hệ với Lâu Vọng Các, chắc là có hợp tác với bọn họ, mua bán một số tin tức, nhưng đến nay Hạ Hầu gia mới chỉ liên hệ một lần.】

“Mới liên hệ một lần mà lại bị sư tỷ bắt được, sư tỷ lợi hại”. Ân Tố Tố vỗ tay khen ngợi.

【Chủ yếu là do lần đó Lâu Vọng Các đích thân lộ mặt đi tìm Hạ Hầu gia, nói chuyện hơn nửa canh giờ.】

“Lâu Vọng Các, Hạ Hầu gia, nên cảnh giác hơn”. Ân Tố Tố lầm bầm.

【Tư Linh sư phụ nói kí chủ biết là được, tạm thời không cần để ý.】

Ân Tố Tố gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, ngươi nói với sư phụ ta một tiếng, ngày mai ta sẽ đi tìm người”.

【Vâng, kí chủ.】
« Chương TrướcChương Tiếp »