Chương 13: Sinh ra khoảng cách

Sau khi Ân Hằng nghe được những lời này rũ mắt nhìn đích tử trong lòng mình, một đứa trẻ mới hơn tám tuổi, thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi, thật sự rất đáng thương.

Trương ma ma chợt lạnh trong lòng, muốn cứu vãn liền vội vàng mở miệng: “Thiếu gia quan tâm tổ mẫu…..”

“Đủ rồi!” Ân Hằng trực tiếp lên tiếng cắt ngang, ôm Ân Nguyên Tân đi ra ngoài.

Vương ma ma gọi một tiểu tư tới, đưa mắt chỉ vào đống bài vở trên bàn: “Mang những thứ này đi, thiếu gia học hành chăm chỉ, nếu như không thấy nhất định sẽ đi tìm”.

Vương ma ma nói xong liền dìu mẫu thân và ôm cô đi.

Ân Tố Tố phúc chí tâm linh*, không có lý do gì mà không khóc một trận nữa, tiếng khóc của trẻ con lập tức vang vọng vào trong phòng, khiến lão phu nhân vốn dĩ đang muốn nằm xuống tức giận ngã nhào về phía trước.

* Phúc chí tâm linh: ý chỉ khi vận may đến, thì con người ta trở nên khôn ngoan hơn.

“Ca ca! Ca ca!”

Ân Tố Tố vẫn gào khóc không ngừng, Vương ma ma vội gọi nhà hoàn tới dìu Tần Tư Sương đi trước, còn mình thì dỗ Ân Tố Tố.

Bên kia Ân Hằng không thể không dừng bước, vừa muốn hỏi có chuyện gì liền nhìn thấy lão phu nhân tức giận đùng đùng xông qua đây, Liễu di nương vốn phải dìu lão phu nhân bị bỏ lại xa, mãi mới đuổi kịp.

“Ngươi muốn đưa Tân Nhi đi đâu?” Lão phu nhân tức giận quát lên, sắc mặt giận dữ.

Lão phu nhân vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, dù gì trời tối rồi, người hầu đều đã bị bà đuổi đi, kết quả vừa bước ra liền nhìn thấy con trai đang muốn ôm cháu trai đi, cộng thêm tiếng khóc kia thực sự quá phiền, liền trực tiếp xông ra.

Ân Hằng tối sầm mặt, nhìn lão phu nhân trầm giọng nói: “Mẫu thân nói mình bị bệnh, con thực sự nhìn không ra đó, kêu một đứa trẻ hơn tám tuổi chăm sóc mình, ép cho Nguyên Tân trở thành bộ dạng như bây giờ".

Lão phu nhân hốt hoảng, Trương ma ma lập tức bước lên trước nói rõ tình hình.

“Tân Nhi, Tân Nhi, mau, mau tìm đại phu”. Lão phu nhân sau khi nhìn thấy, gấp gáp bước lên trước xem xem tình hình của Ân Nguyên Tân.

Ân Hằng hít một hơi thật sâu, dõng dạc nói: “Nếu sức khỏe mẫu thân không tốt thì cứ nghỉ ngơi đi, con xin phép đưa Nguyên Tân đi bắt mạch, đợi mọi chuyện xong xuôi lại đến thăm mẫu thân”.

Lão phu nhân ngạc nhiên, cuối cùng là do hổ thẹn trong lòng, xua tay bảo Ân Hằng đi.

Vương ma ma thừa cơ cũng ôm Ân Tố Tố đi luôn.

Đợi người đi hết, không khí trở nên yên tĩnh, lúc này lão phu nhân mới phản ứng lại, rốt cuộc bản thân đã làm ra chuyện ngu ngốc gì, vừa quay đầu đã nhìn thấy Liễu di nương đang ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đang mở kia, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Thứ vô dụng!”

Liễu di nương tự nhiên bị mắng một câu, không biết mình lại làm sai gì, ngoan ngoãn đứng một bên, cũng không phản bác.

Trương ma ma vội dìu lão phu nhân vào phòng, khẽ an ủi: “Thiếu gia đột ngột ngất đi, lão gia cũng sốt ruột”.

“Chuyện của Tân Nhi là sao?” Lão phu nhân vội hỏi, đối với đứa cháu này, bà là thật lòng yêu thương.

“Vừa phải hoàn thành bài tập, vừa phải lo cho tổ mẫu, dẫn đến tinh thần không tốt, có điều đã mời đại phu rồi, bây giờ nô tỳ lập tức qua đó, có kết quả liền quay về bẩm báo với lão phu nhân”. Trương ma ma nói.

“Ngươi làm việc ôn thỏa, đi đi, ngoài ra, gọi một người tới chăm sóc, bảo ả kia đi đâu thì đi, đừng lảng vảng trước mặt ta”. Lão phu nhân buồn bực nói.

Trương ma ma thừa biết lão phu nhân giận cá chém thớt, nhưng ai bảo Liễu di nương vô dụng vậy chứ.

Bên này, Ân Hằng vừa ôm Ân Nguyên Tân về phòng không lâu, Tôn đại phu từng chẩn bệnh cho Ân Tố Tố đã tới rồi.

Sau khi Tôn đại phu cẩn thận bắt mạch, thở ra một hơi, ông sợ lại là bệnh lạ, nếu ngã ở Ân gia hai lần, danh tiếng của ông chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

“Ân đại nhân yên tâm, thiếu gia ưu phiền tích tụ nên mới hôn mê, sau khi lão phu thi châm xong sẽ liền tỉnh lại”. Tôn đại phu nói.

Ưu phiền tích tụ, nghĩ qua đã biết lý do vì sao rồi.

Ân Hằng nghe xong, lập tức hỏi: “Vất vả cho Tôn đại phu rồi”.

Tôn đại phu nào dám thật sự để Ân Hằng tạ lễ mình, vội lấy kim châm ra.

Ân Tố Tố được Vương ma ma ôm, căng thẳng nhìn bên kia đang thi châm, nói với Mặc Mặc: “Mặc Mặc, bùa này hiệu quả bao lâu?”

【Kí chủ yên tâm, cái này chỉ có hiệu quả tạm thời, đăng nhập chỗ lão phu nhân không nhận được thứ gì tốt cả.】

Ân Tố Tố lúc này mới yên tâm một chút, lỡ ca ca hôn mê lâu quá mẫu thân lại khóc.

Vương ma ma vừa ôm Ân Tố Tố vừa nói: “Trách không được hôm nay tiểu thư khóc thê thảm như vậy, nhất định đòi tìm ca ca, hóa ra là huynh muội liền tâm”.

Ân Hằng nghe được liền bước qua, ôm Ân Tố Tố vào lòng, khẽ nói: “Ca ca không sao rồi, A Man không phải lo lắng nữa nhé”.

Ân Tố Tố nằm trong lòng cha, khẽ nói: “Mẫu thân, muốn mẫu thân, mẫu thân”.

“Mẫu thân mệt rồi, đi ngủ rồi, hôm nay A Man cũng mệt rồi nhỉ”. Ân Hằng khẽ nói.

Ân Tố Tố nhắm mắt, cuối cùng cô vẫn hại mẫu thân ngã một trận, tuy ca ca rất gầy, nhưng một đứa trẻ tám tuổi cũng không nhẹ, ngã lên người như vậy, eo mẫu thân sợ là phải đau mấy ngày liền.

“Không, không, ca ca, muốn ca ca”.

“Ca ca đang ngủ kìa, đợi ngày mai ca ca tỉnh lại sẽ để ma ma ôm con qua đây có được không?” Ân Hằng kiên nhẫn dỗ dành.

“Được được”.

Ân Hằng cưng chiều xoa đầu Ân Tố Tố đưa cô cho Vương ma ma nói: “Chỗ Tư Sương có nữ y chăm sóc, chỗ này có ta, ngươi đưa A Man đi nghỉ ngơi đi, ngày mai không ai cần qua chỗ lão phu nhân”.

Vương ma ma cúi đầu đáp, ôm Ân Tố Tố đi.

Ân Tố Tố vẫy vẫy tay với Ân Hằng, sau đó lại nằm bò ra trên vai Vương ma ma.

Hôm nay mẫu thân bị thương nặng như vậy, ngày mai chắc chắn không thể đi thỉnh an rồi, nhưng cô không ngờ cha lại nói ai cũng không cần đi, lẽ nào là muốn tự mình đi?

“Tiểu thư à, chúng ta sắp được sống thoải mái một đoạn thời gian rồi”. Vương ma ma khẽ nói.

Ân Tố Tố ngầm xác định, nếu Vương ma ma đã nói vậy rồi, vậy ngày mai cha cô chắc chắn sẽ đích thân đi. Chỉ tiếc cô không được nhìn tận mắt, có điều bà già kia chắc chắn không thể tác yêu tác quái trong một khoảng thời gian nữa.

Cô phải nhanh chóng nắm bắt thời gian, bù đắp tình thân mới được.

“Ca ca, gặp ca ca”.

“Ừm, ngày mai A Man tiểu thư ăn sáng xong thì đi tìm ca ca”. Vương ma ma vỗ về đặt Ân Tố Tố lên giường, sau khi thay xong đồ ngủ liền dỗ cô ngủ.

Ân Tố Tố nhắm mắt lại, hôm nay cô thật sự rất mệt, khóc mệt rồi.

Một đêm không nói.

Ngày thứ hai Ân Tố Tố tỉnh dậy thì tinh thần hăng hái, nhưng vì hôm qua khóc thảm quá, khóe mắt hơi sưng đỏ, dọa Vương ma ma phải lấy tuyết xoa quanh mắt cho cô, lại đắp khăn nóng mới dịu đi một chút.

Ân Tố Tố lại không để ý, có thể kéo ca ca về phía mình, hôm qua không uổng công khóc.

“Gặp ca ca, ca ca”

“Ừm ừm, tới lúc đó A Man và ca ca cùng nhau ăn cơm”. Vương ma ma dỗ, sau khi sửa sang lại y phục cho Ân Tố Tố liền ôm cô ra cửa.