Chương 12: Nam nữ thụ thụ bất thân.

Nghe được phía bên ngoài đã yên tĩnh, Lâm Thanh Thiển nương theo ánh nến tối tăm ở trong phòng chất củi, liền nhìn thấy rõ Cố Trường Canh, sắc mặt tái nhợt, cả người đang dựa vào góc tường.

Trong lòng cả kinh, cô bước nhanh đến, nhỏ giọng thì thầm:"Trường Canh ca ca, huynh không sao chứ?"

Cố Trường Canh nhíu mày, cánh môi khẽ nhúc nhích, còn chưa mở miệng, phía sau lưng vết thương bị ảnh hưởng, liền khiến hắn rên lên một tiếng đau đớn.

"Trường Canh ca ca, phía sau của huynh có vết thương, ngàn vạn đừng nhúc nhích."

Cố Trường Canh nhắm mắt lại một lúc.

Sau khi đè xuống cơn đau ở phía sau lưng, hắn mới mở mắt ra, ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Thanh Thiển, nhìn đến phía sau lưng cô cũng lạnh cả người, bất giác nuốt xuống một ngụm nước miếng.

"Trường Canh ca ca, ta đến đây để mang thuốc và thức ăn đến cho huynh, huynh xem."

Lâm Thanh Thiển lấy thuốc được giấu ở trong ống tay áo ra, còn có một bao màn thầu nhỏ được quấn trong miếng vải, một đôi mắt đen láy mang chút thận trọng, nói "Ta nghe huynh bị tổ mẫu trách phạt, vốn định tìm tổ mẫu cầu xin, nhưng tổ mẫu không muốn nhìn thấy ta, ta chỉ có thể, đợi đến chờ tối, rồi mới lẻn ra ngoài, bò qua cửa sổ mà vào đây."

Khóe môi của Cố Trường Canh cong lên, mỉa mai cười, lời nói của Lâm Thanh Viễn, từng câu từng chữ đều khắc sâu vào trong tâm trí hắn.

"Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là thiếu gia của Phủ tướng quân sao! Cha ngươi, Cố Vân, là mật thám thông da^ʍ bán nước. Lâm gia nhà bọn ta thu nạp ngươi, chẳng qua cũng chỉ xem ngươi như một con sâu bọ, là một con sâu ăn đi ăn nhờ ở đậu. Bổn thiếu gia đây bảo ngươi học tiếng chó kêu, thì đã là phúc phận to lớn của ngươi rồi. Thật không biết tốt xấu!"

Cố Trường Canh không nói lời nào, Lâm Thanh Thiển kéo ống tay áo của hắn, nói,"Trường Canh ca ca, huynh không sao chứ…"

Cố Trường Canh mạnh mẽ hất tay cô ra, tức giận nói:"Cút! Không cần đến người của Lâm gia các ngươi đến đây giả mù sa mưa!".

Lâm Thanh Thiển nhìn thấy hận ý trong mắt Cố Trường Canh, mà giật cả mình, hai chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa mông đã chạm xuống đất. Nghĩ đến mục đích chuyến đi lần này, cô cưỡng ép mình bình tĩnh lại, mở miệng nói,"Ta biết Trường Canh ca ca đang tức giận, nhưng vết thương ở sau lưng huynh cần phải chữa trị bằng thuốc, ta giúp huynh bôi thuốc trước được không?".

"Cút!".

Lâm Thanh Thiển bị bức ép đến không còn cách gì, cô dùng sức nhéo lên đùi mình, hốc mắt liền nổi lên một làn sương trắng, nói:"Thanh Thiển biết mình đã sai rồi, Trường Canh ca ca tức giận cũng phải, nhưng huynh không thể không màng đến thân thể của mình, vết thương sau lưng huynh đang chảy máu, huynh để ta giúp huynh bôi thuốc lên được không?".

Tiểu cô nương mang theo tiếng khóc, nức nở cầu xin. Cố Trường Canh mím chặt môi, dù có tức giận đến mấy thì cũng không thể phát tiết với nàng, đành phải nhắm mắt lại, ngoảnh mặt làm ngơ.

Lâm Thanh Thiển cắn răng một cái, mềm không được, thì chỉ có thể mạnh bạo thôi.

Không nói hai lời, cô liền kéo xiêm y của Cố Trường Canh xuống, xiêm y bên vai phải bị xả rơi xuống, lộ ra một đầu vai trắng nõn.

Giây tiếp theo, cổ tay đã bị một bàn tay to lớn có khớp xương rõ ràng dùng sức nắm lấy, Cố Trường Canh nghiến răng nói:"Ngươi muốn làm gì!"

"Ta, ta…" Lâm Thanh Thiển lúng túng, chớp chớp đôi mắt đầy nước, rụt rè nói: "Trường Canh ca ca, sau lưng huynh đang chảy máu, ta chỉ muốn giúp huynh bôi thuốc thôi…"



Lời này của Lâm Thanh Thiển là thật, dưới ánh nến, vết máu trên bộ quần áo thanh y nhạt hiện lên rất rõ ràng.

"Buông ra!"

Bàn tay bé nhỏ vẫn nắm chặt xiêm y ở trong tay, cố chấp nói:"Không buông, trừ phi, Trường Canh ca ca đồng ý cho ta bôi thuốc."

"Lâm Thanh Thiển! Buông ra!".

Khuôn mặt của Cố Trường Canh lạnh đến dọa người, còn miệng của Lâm Thanh Thiển thì chẹp xuống, thật sự khóc rống lên.

"Trường Canh ca ca, huynh bôi thuốc được không? Về sau, muội sẽ không chọc huynh tức giận nữa, nếu huynh chán ghét muội đến như thế, về sau muội sẽ không đến Li viện nữa."

Thân thể Cố Trường Canh cứng đờ, nhìn Lâm Thanh Thiển khóc thút thít, trong mắt thoáng qua mộtchút bất lực, hắn cáu kỉnh nói:"Không cho khóc, ta bôi thuốc hay không bôi thuốc thì liên quan gì đến ngươi!".

"Trường Canh ca ca sẽ đau lắm…."

Vốn định giả ý khóc đến hai lần để Cố Trường Canh mềm lòng, nhưng không ngờ, vừa khóc thì đã nhập tâm đến mức không ngừng được, khóc đến bộ dáng nhìn trông rất là đáng thương.

Trong mắt Cố Trường Canh hiện lên chút giãy dụa, nhất thời, giọng điệu của hắn cũng cứng đờ, nói: "Đừng khóc nữa! Ta bôi thuốc là được!".

Lâm Thanh Thiển vui mừng khôn xiết,"Thật sao, vậy bây giờ ta sẽ giúp Trường Canh ca ca bôi thuốc nha."

Vừa định tiếp tục kéo xiêm y của Cố Trường Canh xuống, hắn đã nắm chặt tay của Lâm Thanh Thiển, "Để ta."

"Vết thương ở phía sau lưng của Trường Canh ca ca, nếu huynh tự bôi sẽ có nhiều bất tiện, hay là vẫn nên để muội đến giúp huynh."

Nhưng Cố Trường Canh cũng chưa từng buông tay Lâm Thanh Thiển ra.

Cô nghi hoặc kêu lên một tiếng,"Trường Canh ca ca?"

Đôi mắt của Cố Trường Canh hơi rũ xuống, nếu không phải ánh nến có chút mờ ảo, chỉ sợ có thể nhìn thấy trên mặt hắn đã nổi lên chút ửng đỏ.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Lâm Thanh Thiển, một lúc sau, hắn mới nhảy ra một câu nói, "Nam nữ thụ thụ bất thân."

Lâm Thanh Thiển mơ hồ thốt lên "Hả?" một tiếng. Sau đó mới nhận ra, nhanh chóng rút tay về, ý cười nghẹn lại nói:"Được, Trường Canh ca ca tự bôi thuốc, ta ở bên cạnh nhìn xem."

"Ngươi trở về đi, ta sẽ từ từ bôi thuốc."

Lâm Thanh Thiển lại lắc đầu,"Không được, ta phải nhìn thấy Trường Canh ca ca bôi thuốc xong, rồi mới trở về, nếu không muội không yên tâm được."

Nhớ tới câu nói nam nữ thụ thụ bất thân kia của Cố Trường Canh, Lâm Thanh Thiển lại bồi thêm một câu, "Muội sẽ không nhìn, muội quay lưng lại, chờ Trường Canh ca ca bôi dược xong, thì kêu muội một tiếng, muội sẽ quay lại."



Lâm Thanh Thiển tự giác quay lưng đi, quả nhiên, phía sau truyền đến tiếng sột soạt cởi xiêm y xuống.

Trong lòng cô cười thầm, ai mà ngờ đến, một Nhϊếp chính vương, ngày sau sát phạt quyết đoán, lại sở hữu một bộ mặt xoắn xít ngượng ngùng của ngày hôm nay cơ chứ.

Cố Trường Canh, một tay khó khăn rắc thuốc về phía sau lưng, trong lúc hắn không để ý đến, Lâm Thanh Thiển hơi hơi nghiêng đầu, trộm liếc nhìn sang, trong lòng đột nhiên có chút chấn động.

Làn da trắng nõn ở phía sau lưng giờ đã đỏ ửng, còn có vết sưng tấy và bầm tím, vết thương chồng chất, mơ hồ còn có những vệt máu chảy ra, thực khiến người nhìn đến cũng phải khϊếp sợ.

Nhất thời, trong lòng cô ngũ vị tạp trần.

Ước chừng khoảng nửa nén hương thời gian, âm thanh Cố Trường Canh có hơi suy yếu nói: "Được rồi, ta đã bôi xong, ngươi mau nhanh chóng về đi."

Lâm Thanh Thiển quay người lại, Cố Trường Canh sửa sang xiêm y đã xong, tuy lúc bôi thuốc, hắn chịu đựng, không rên một tiếng, nhưng cơn đau rát đến độ trên trán cũng đã chảy ra từng giọt mồ hôi hột.

Cô không đi, chỉ đi về phía bên cạnh Cố Trường Canh mà ngồi xuống, mở ra miếng vải bọc bánh, cầm lấy một cái đưa qua, "Trường Canh ca ca, huynh cả ngày nay cũng chưa ăn gì rồi. Phòng bếp sau hậu viện, cũng chỉ còn mấy cái màn thầu này, huynh tạm dùng nó trước, để lót bụng."

"Ta không đói."

Lâm Thanh Thiển đã nhận ra được một chút điểm yếu của Cố Trường Canh, cô chẹp miệng, một đôi mắt đen láy lập lòe chút lệ quang nhìn hắn, "Trường Canh ca ca…"

Cố Trường Canh cau mày lại, nhận lấy chiếc màn thầu từ trong tay của cô, cắn một miếng rõ to, như là để hả giận.

Cũng không biết, trong lòng là tức giận mình hay là tức giận người nào đó.

Cố Trường Canh trầm mặc, im lặng không nói, chỉ ăn màn thầu, cũng không thèm liếc nhìn Lâm Thanh Thiển một cái.

Lâm Thanh Thiển lại cảm thấy đây chính là một cơ hội hiếm có để cô hòa thuận với hắn.

Sau khi suy nghĩ, cô quyết định bày tỏ tâm ý của mình lần nữa.

"Trường Canh ca ca, trước kia đối xử với huynh, là muội sai rồi, muội sẽ không bao giờ khi dễ huynh nữa. Ngày ấy ở trên phố, ta có nói với huynh, xem huynh như huynh trưởng mà tôn kính, những câu đó hoàn toàn là thật lòng!"

Ánh mắt Cố Trường Canh phức tạp liếc nhìn Lâm Thanh Thiển một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói điều gì.

Không dùng ngón tay chĩa vào mũi cô bảo cô cút, thì Lâm Thanh Thiển liền cho rằng đó là một tiến triển tốt, cũng không cảm thấy uể oải nữa, đứng lên vỗ nhẹ vào phần bụi trên chiếc váy của mình, nói:"Vẫn còn mấy cái màn thầu hấp, sáng mai Trường Canh ca ca tạm ăn chúng. Đến tối, ta lại mang đồ ăn ngon đến cho huynh."

Đi đến phía trước cửa sổ, lại không an tâm quay đầu dặn dò:"Vết thương ở sau lưng, Trường Canh ca ca nhớ phải bôi thuốc đó."

Đương lúc cô chuẩn bị trèo ra khỏi cửa sổ, đang muốn bò đi ra ngoài, một tia sét đánh xuống, chiếu sáng cả bầu trời đêm, sau đó là từng tiếng sấm vang lên ầm ầm.