Chiếc xe đâm xong, vội vã quay đầu chạy. Nhưng Vũ Minh đã lịp nhìn thấy biển số xe, hắn biết đó là xe của ai. Nhan Y Hàn quay mấy vòng xuống đất. Trước mặt Lương Thần, cô nằm đó trong vũng máu đỏ. Lương Thần và Vũ Minh nhanh chóng chạy lên. Lương Thần vội vã dỡ người cô lên, quát lên:
"Gọi xe cấp cứu! Cậu mau gọi xe cứu thương!"
Hắn không quan tâm, bây giờ trong mắt hắn chỉ còn cô. Nếu hắn biết ai dám hại cô như vậy, hắn nhất định sẽ gϊếŧ sống kẻ đó. Nhan Y Hàn nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Bên ngoài, Lương Thần và cả Vũ Minh lo lắng đứng ở ngoài. Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng trôi qua. Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc. Lương Thần bất lực chống tay lên chán vô cùng mệt mỏi. Thì ra, trước đây, cô ở ngoài phòng bệnh đợi hắn, cũng là cảm giác này. Hắn chợt nghĩ về quãng thời gian cô và hắn ở bên nhau. Thời gian qua, cuộc sống của hắn vô cùng tự tại, hắn chưa từng nghĩ đến ngày mai, chỉ nghĩ hôm nay sống tốt là đủ. Nhưng gần đây, xảy ra rất nhiều chuyện, hắn xác định được, hắn không chỉ có một mình. Hắn còn phải bảo vệ những người hắn yêu thương. Mà muốn bảo vệ họ, bắt buộc hắn phải có sức mạnh. Hắn không muốn như vậy nữa, hắn nhất định sẽ có thể bảo vệ những người hắn yêu thương, lấy lại tài sản của mẹ hắn, trả thù những người hại bọn họ. Vài giờ sau, ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người giờ đã có mặt đông đủ. Từ Mạc Phong và Lương Diệu Hi. Đến Đường Hàn và Lâm Lục Quân. Bác sĩ bước ra. Mọi người vội vã chạy đến. Lương Thần lo lắng hỏi:
"Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?"
Vị bác sĩ gật đầu:
"Yên tâm, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch."
Mọi người vui mừng rạng rỡ. Lương Thần nhanh chóng chạy vào bên trong. Thấy cô nằm đó, nhắm chặt mắt. Hắn nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Tốt rồi, cô an toàn là tót rồi.
**********************************************************
"Nhan Y Hàn, Y Hàn, cô nghe thấy tôi không?"
Nghe thấy ai đó gọi mình, cô mở mắt. dần dần, một cô gái đứng trước mặt cô. Cô gái này, cô gái này sao giống cô tới vậy. À không, phải nói là giống thân xác của nữ phụ này. Không lẻ, không lẻ đây chính là nữ phụ. Cô ngạc nhiên, vội ngồi dậy, nhìn xung quanh, một không gian đa chiều trắng xóa. Chỉ có cô và cô ấy đứng ở giữa. Cô quay lại, nhìn cô ấy:
"Cô, là Nhan Y Hàn"
Cô ấy mỉm cười gật đầu. Nói:
"Y Hàn, cảm ơn cô, thời gian qua, đã giúp tôi rất nhiều. Nhưng Y Hàn, có chuyện này, tôi cần cầu xin cô. Cô biết không, tôi yêu Đường Hàn rất nhiều. Cho dù thế nào, xin cô cũng đừng làm tổn thương anh ấy"
Cô ngạc nhiên:
"Nhưng hắn ta đã phụ cô như vậy,... Hơn nữa, hơn nữa sau này, hắn sẽ chính tay gϊếŧ cô. Chính tay đẩy cô xuống vực. Khiến thân xác cô bị tan tành. Vậy mà cô vẫn cầu xin cho hắn"
Cô ấy mỉm cười lắc đầu:
"Cô không hiểu, tôi chỉ có thể nói một câu. Tình cảm của cô đối với Lương Thần ra sao, tôi với Đường Hàn cũng như vậy"
Cô lại ngạc nhiên lần nữa, nói:
"Cô biết Lương Thần? Sao cô biết anh ấy?"
Cô ấy nhìn cô, nhẹ thở ra một tiếng. Nói:
"Y Hàn, nếu cô có cơ hội, hãy nói với Đường Hàn thay tôi. Tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy không yêu tôi. Trong lòng tôi, nhất định cũng sẽ không oán hận"
Cô gật đầu:
"Nếu cô đã muốn như vậy, tôi cũng đành chấp nhận lời cô"
Cô ấy mỉm cười:
"Cô nhắm mắt lại, để tôi đưa cô về"
Nhan Y Hàn gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt. KHông gian bốn chiều gần biến mất. Cô nghe thấy giọng của cô ấy, nói với cô. Câu nói cuối cùng đó của cô ấy. Làm tim can cô đau đến tột cùng. Nhan Y Hàn mở mắt ở bệnh viện trắng xóa, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống. Kéo dài trên má. Lương Thần bước vào, thấy cô đã mở mắt. Hắn vui mừng, vội vã chạy lại:
"Y Hàn, em tỉnh rồi? Em rốt cục đã tỉnh rồi."
Hắn vui mừng như điên, ôm chặt cô vào lòng. Nói:
"Em đã hôn mê một ngày rồi. Rốt cục cũng tỉnh lại"
Cô đẩy hắn ra, nhìn Lương Thần, tim cô lại càng đau hơn. Nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Lương Thần hơi ngạc nhiên:
"Em sao vậy?"
Cô lắc đầu mệt mỏi:
"Em không sao, anh đi ra chút. Em cần được yên tĩnh"
"Em mệt ở đâu sao?"
Hắn đưa tay lên, định chạm vào chán cô. Nhưng lúc đó, tuyệt nhiên, cô bống dưng lùi về một chút. Ý tứ của cô thể hiện rất rõ ràng. Cánh tay Lương Thần dừng trên không trung, sau đó. Ngập ngừng một chút, hắn xoay lưng bước đi. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao cô đột nhiên lại lạnh lùng với hắn như vậy. Ánh mắt cô nhìn hắn lúc nảy, hắn có thể nhận ra, là vài phần đau lòng, vài phần yêu thương, vài phần sợ hãi. Lương Thần bước ra, cô ôm mặt trùm chăn khóc. Tiếng khóc cô vô cùng bé. Cô không muốn để cho Lương Thần phát hiện cô khóc. Những lời nói cuối cùng của cô ấy với cô, đã nói về Lương Thần.