Chương 23

Mị đã trở lại sau một tháng quên lãng Nguyệt Nguyệt bé nhỏ:)) Dạo này thi cử nhiều nên truyện ms không đăng được. Xin lỗi cả nhà nha~~~~

Yêu lắm <3

---------------------------------------------------------------------------------

Sở Minh Hiên lái xe đưa Minh Nguyệt tới bệnh viện. Dọc đường đi, cô cứ giữ khư khư cái cặp l*иg đựng cháo khiến Sở Minh Hiên hắn ghen tỵ đỏ mắt.

Hừ, nếu đấy không phải ba vợ tương lai thì hắn đã cho cái tên "được quan tâm" ấy một viên kẹo đồng rồi.

Tới bệnh viện Từ Khánh, Minh Nguyệt nhanh chân chạy tới phòng bệnh của Hạ Viễn Thành, nụ cười nhàn nhạt luôn hiện hữu trên môi. Hiếm khi Sở Minh Hiên thấy cô tâm tình vui vẻ như hôm nay, mặt than vạn năm cũng bất giác xuất hiện một nụ cười trong giây lát.

( T/g: Cười cmn luôn đi lại còn giây với chả lát. Biết thế mẹ nào giây lát là bao lâu =_=)

Bỗng nhiên một giọng nói cất lên khiến Minh Nguyệt đang cực kì cao hững liền tụt cmn mood luôn.

" Nguyệt Nguyệt, sao cậu lại ở đây? " Mạc Phương Dung được Hàn Phong đỡ từ từ bước tới.

Cô cau mày nhìn đôi nam nữ đang lại gân mình.

Pà nó!

Đây là bệnh viện của Hạ Gia. Vì cái mẹ gì mà bà lại không được ở đây?!

Mạc Phương Dung chậm rãi đi ra từ khoa phụ sản, hẳn là đang mang thai đi. Với tính cách của cô ta, Minh Nguyệt không nghĩ cái thai đó là của Hàn Phong, và hơn nữa cô cũng không biết cô ta định giở trò gì.

Tốt nhất là cứ tránh đi cho chắc ăn.

Sở Minh Hiên nhận ra sự khó chịu của Minh Nguyệt, tầm mắt hướng tới Mạc Phương Dung và Hàn Phong, âm thầm đánh giá hai người họ.

Đây chính là hai người đã khiến Nguyệt Nguyệt bé nhỏ của hắn mệt mỏi ư?

( T/g: Lạy thánh, con bé suốt ngày ăn với ngủ, mệt cái con mọe gì!!!)

Mạc Phương Dung khẽ nhíu mày, chợt nhận ra người đàn ông bên cạnh Hạ Minh Nguyệt.

Dù cô ta là nữ chủ cũng không có nghĩa là cô ta ngu ngốc suốt ngày chỉ biết khóc giống như mấy cô ả trong các câu chuyện khác.

Theo sau Hạ Minh Nguyệt hình như là Thiếu chủ của Sở Gia - Sở Minh Hiên, người nắm giữ Sở Thị.

Hừ, cô ta là cái gì mà lại được Thiếu chủ của Sở Gia quan tâm tới cơ chứ?

Cái đầu của Mạc Phương Dung mặc dù thông minh vẫn không đủ để ngăn cản sự đố kỵ đang lấn át lý trí của cô ta. Lòng ghen tỵ cộng với sự tham lam đã làm cho cô ta mờ mắt.

Mạc Phương Dung cắn chặt răng, khẽ đẩy tay Hàn Phong ra, bước tới trước mặt Minh Nguyệt, mỉm cười dịu dàng: " Đừng đi nhanh thế chứ. Nguyệt Nguyệt chúng ta đi uống gì đi! "

Vừa dứt câu, bỗng Mạc Phương Dung kéo tay cô làm cả hai ngã lăn ra đất, máu từ hạ thân cô ta ồ ạt chảy xuống.

" Á...á...á..."

" Dung Nhi! "

Hàn Phong chạy ngay tới đỡ Mạc Phương Dung, ánh mắt sắc lạnh của hắn chiếu tới khuôn mặt ngu ngơ của Minh Nguyệt.

" Cô ấy và cái thai mà có chuyện gì cô đừng mong sống sót trên đời này! "

Để lại một câu cảnh cáo, Hàn Phong ngay lập tức bế Mạc Phương Dung ròi đi.

Minh Nguyệt khuôn mặt đờ đẫn nhìn bóng lưng của hai người kia. Trong lòng không khỏi rủa thầm 18 đời tổ tông nhà họ Hàn.

Đệt! Tự dưng ngã ra đấy rồi đổ lỗi cho cô, thấy cái mặt có giống liên quan không. Cô bĩu môi nhìn cái cặp l*иg bị đổ văng vãi. Biết ngay mà, kiểu gì cũng có chuyện!

Sở Minh Hiên nhìn vẻ mặt trẻ con của cô mà khẽ bật cười.

" Đi thôi! "

Minh Nguyệt vùng vằng, cất bước đến phòng của Hạ Viễn Thành, trong miệng không ngừng lầm bầm: " Tên chết tiệt, cười cái gì mà cười, đáng ghét! "

" Cạch"

Cửa bật mở, bên trong là một cỗ tán loạn, đồ đạc văng vãi tung tóe, thím Trần và lão Ngũ nằm bất tỉnh trên sàn. Nhưng....ba cô đâu rồi?

Minh Nguyệt nhanh chóng đỡ thím Trần, khua khua bà dậy.

" Thím Trần, thím Trần..."

Thím Trần mở mắt, tay ôm lấy cái đầu nặng trịch.

" Ôi cái đầu của tôi..."

Rồi như nhớ ra cái gì đó, bà nắm lấy tay của Minh Nguyệt, cất giọng sợ hãi: " Tiểu thư, lão gia...lão gia bị bắt mất rồi..."

" Bị bắt cóc?!" Minh Nguyệt sửng sốt lại lo lắng. Ba vừa tỉnh lại, cô vừa đi khoảng tiếng ba đã bị bắt cóc, không biết ông thế nào rồi.

Lão Ngũ cũng vừa tỉnh dậy, hốt hoảng chạy tới bên Minh Nguyệt: " Cô chủ....lão gia...."

" Mọi người thu dọn đi, đừng để ai biết chuyện này! "

Nói xong cô kéo tay Sở Minh Hiên nhưng lại thấy hắn không nhúc nhích, ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn vào thím Trần đang cúi đầu thu dọn và lão Ngũ đang loay hoay đỡ những chiếc ghế bị lật đổ.

" Sao vậy? "

" Không có gì. Đi thôi! " Sở Minh Hiên nắm lấy tay Minh Nguyệt rời đi, ý nghĩ trong đầu vẫn quay cuồng trong đầu hắn.

=============================

******* Đêm hôm đó***********

Trong một căn phòng tối, ánh nến le lói càng làm nơi đó trở nên u ám hơn bao giờ hết.

Một giọng nói yêu nghiệt thêm phần lười nhác cất lên: " Thế nào rồi? "

" Đã hoàn thành thưa cậu chủ! "

Tiếng cười ma mị bỗng vang lên, căn phòng càng thêm đáng sợ, giọng nói đó lại một lần nữa được cất lên.

" Bà làm tốt lắm, rất đáng khen! "

Giọng nói đó nó cứ như món bùavậy, làm người ta chìm sâu vào trong đó, biết rằng nó rất độc nhưng sức quyến rũ lại khiến người ta không thể chối từ.