Chương 17

Minh Nguyệt bên kia chột dạ nhìn màn hình điện thoại. Mặc dù cô không biết mình đã đắc tội gì với Sở Hiên nhưng tên hấp Sở Lâm kia làm cô có chút...lo lắng.

Nhưng mà đấy là việc của bọn họ, đâu liên quan gì tới cô? Vì cái sợi len gì mà cô phải lo lắng cơ chứ?

Vậy nhưng Minh Nguyệt không biết ma xui quỷ khiến thế nào vẫn quyết tâm gọi điện thoại cho Sở Hiên.

Boss cao quý của chúng ta đang họp thì bỗng điện thoại reo. Hắn nhấc tay ra hiệu cho dừng lại, vừa liếc cái tên trên điện thoại bỗng mày kiếm đang nhíu lại liền lập tức giãn ra, khí lạnh xung quanh biến thành vầng hào quang ấm áp.

Như cơn gió mát từ nhân gian thổi tới đóa hoa bỉ ngạn trên cầu Nại Hà... (T/g: Câu này ta tìm trên mạng đấy, đừng có tin =_=)

Sở Lâm đang vùi đầu vào bản kế hoạch mà biết chắc cho dù có hết ngày mai cũng không hoàn thành xong, cảm nhận được nhiệt độ căn phòng liền ngẩn ngơ, như toàn thân được ánh sáng ấm áp bao phủ...

Chẳng lẽ là chị dâu tương lai gọi tới? (T/g: Đệch, thế quái nào đã gọi chị dâu rồi?!)

Nhìn vẻ mặt tươi không cần tưới của anh Hai thì chắc chắn là như thế rồi. Hai người đó quan tâm nhau vậy cơ mà!

Vậy còn thế nào nữa......YEAH, TỰ DO RỒI!!!

Tứ Ưng ngờ nghệch hết nhìn Sở Hiên lại nhìn tới Sở Lâm đang reo hò phấn khích trong....thầm lặng, y hệt như một tên dở hơi liền hiểu ra vấn đề....

Chắc là mẫu chủ tương lai của họ gọi điện đây mà! ( T/g: Cái định mệnh, đã gọi mẫu chủ rồi?! Vả lại con gái ta của các ngươi bao giờ?!)

" Có chuyện gì sao? " Sở Hiên tuy vẻ mặt bây giờ đã ôn hòa hơn chút nhưng ngữ khí vẫn có phần cứng ngắc khiến năm người đang đắc ý kia như rơi cái "lộp bộp" từ trên thiên đàng xuống dưới địa ngục.

Đừng nói là ngay cả chị dâu gọi cũng không dừng cuộc họp lại được đấy nhá!

" Uhm....thật ra thì tôi muốn mời anh, Sở Lâm cùng Tứ Ưng đi ăn trưa một bữa... " Minh Nguyệt bên khi ngượng ngùng nói. Dù có là sát thủ đi chăng nữa nhưng những chuyện nam nam nữ nữ này cô vẫn xấu hổ nha~

" Bữa cơm chia tay? " Sở Hiên đột ngột hỏi khiến cô đang nói liền sững lại.

Chia tay? Chia tay nào cơ? Lúc này Minh Nguyệt mới chợt nhớ ra sáng nay mình có thu don hành lí. Không phải là hắn nhìn thấy rồi tức giận bởi cho rằng cô định đi đấy chứ?

Minh Nguyệt cười gượng: " Không không, chỉ là mời đi ăn thôi mà! "

" Sở Lâm và Tứ Ưng nữa?" Sở Hiên nhíu mày nhìn 5 người đang hóng hớt kia

Hắn chuẩn bị ăn bữa trưa lãng mạn với người trong mộng, sao có thể cho năm cái "của nợ" đó đi theo cùng cơ chứ...

"Không cần mời, họ có việc bận rồi! " Lão Đại nào đó rất không biết xấu hổ mà tự sắp xếp người.

" Oh, tôi biết rồi, bây giờ là...11 rưỡi rồi..." Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường: " Chắc độ khoảng 1 giờ là anh xong việc nhỉ? Vậy tôi sẽ ở sảnh chính chờ anh..."

Minh Nguyệt còn chưa kịp nói hết câu Sở Hiên đã xen vào cắt ngang lời cô: " Không cần, bây giờ tôi sẽ về ngay, em ở đó chờ tôi về "

Minh Nguyệt cứ thấy câu nói này nó là lạ nhưng lạ ở chỗ nào thì cô lại không thể nghĩ ra được. Nhưng mà vấn đề không phải ở chỗ đấy, thứ trọng điểm trong câu nói đó là....

WTF?! Giờ mới có mấy giờ, 11 h rưỡi thôi nha~ Vậy mà Lão Đại đã về sao???

Đây không chỉ là suy nghĩ của một mình cô mà còn là suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây...

Ngay khi họ kịp phản ứng thì đã thấy Lão Đại xách mông đi về với vợ thân thương của mình, mặc kệ mấy người kia xôn xao, ngay cả em trai ruột của mình Sở Lâm cùng trợ tá đắc lực Tứ Ưng cũng trưng ra vẻ mặt "I don"t care " nốt luôn!

Tất cả mọi người: "..." Còn đâu Lão Đại lạnh lùng nữa đây!!!

...

" Tôi về rồi! " Tiếng nói trầm thấp vang lên đằng sau Minh Nguyệt

Cô quay đầu lại thì thấy Sở Hiên đang đứng ngay phía sau mình, mái tóc có chút rối không hề giảm đi nét đẹp lạnh lùng vốn có của hắn mà còn tăng thêm vẻ quyến rũ

Minh Nguyệt đơ người, thầm mắng mình không có tiền đồ nhưng trong lòng vẫn liên tục gào thét: " Yêu Nghiệt! "

Nhưng mà dù vậy, cô vẫn phải cố mà nặn ra nụ cười không thể "thân thiện" hơn: " Anh về rồi à "

Vậy thế mà chỉ cần câu nói này của cô thôi, Sở Hiên hắn như có cảm tưởng bọn họ đang là một cặp vợ chồng, người vợ ở nhà chờ chồng đi làm về....

Thật quá tuyệt vời! ( T/g: Đừng dát vàng lên mặt mình nữa con trai, tao biết mặt mày đẹp sẵn rồi!!!)

Phải thấy may mắn làm sao khi Minh Nguyệt không biết suy nghĩ này của hắn, nếu không sợ rằng cô sẽ thổ huyết mà chết mất.

Minh Nguyệt khoác chiếc áo dạ mỏng ra bên ngoài, cùng Sở Hiên ra ngoài.

Chiếc xe Mercedes-Maybach đen bóng dừng lại trước mặt cô. Sở Hiên lên xe trước, ngồi ở ghế đằng sau. Minh Nguyệt cũng chẳng cảm thấy hề hấn gì mà ngồi cạnh hắn, mở điện thoại lên tìm một nhà hàng

Kiếp trước Minh Nguyệt tuy đi làm nhiệm vụ bận bịu nhưng vẫn có thời gian rảnh rỗi để đi chơi đây đó. Cô từng tới Los Angeles, thực thích một nhà hàng Á-Âu ở đây.

Chiếc xe dừng trước nhafhangf, hay nói đúng hơn là một "ngôi nhà". Nhìn từ bên ngoài vào, nó chỉ là một ngôi nhà bình thường như bao ngôi nhà khác xung quanh đây, duy nhất để có thể nhận ra chính là hòm thư nhỏ có chữ "Dreaming" được trang trí tỉ mỉ dựng trước hàng rào.

Minh Nguyệt cùng Sở Hiên sánh vai cùng bước vào nhà hàng. Lối trang trí sinh động rất thích mắt khiến khách hàng cảm thấy cực dễ chịu, trong đó có một con "heo" ham ăn ham ngủ như cô.

Tiến lại một cái bàn cạnh cửa sổ, hắn thong dong ngồi xuống, tiếp sau đó là cô. Phục vụ ở đây rất biết điều bởi họ biết để có thể vào nhà hàng này phải là người nhiều tiền, địa vị cao trong giới thượng lưu nên thái độ cũng rất hòa nhã.

" Của anh này! " Minh Nguyệt cười cười đưa thực đơn cho hắn

Sở Hiên không thèm nhìn menu mà trực tiếp hỏi cô: " Em ăn gì? "

Minh Nguyệt đọc menu một lượt, lên tiếng: " Ăn gì cũng được nhé! Vậy cho tôi..."

Cô chưa kịp gọi món thì một giọng nói ngọt ngào cắt ngang lời cô: " Nguyệt Nguyệt, thì ra là cậu ở đây! "

___________________________________________

Hello m.n! Năm mới rồi, chúc mừng năm mới cả nhà nhé!!!

Hì hì, ta định đăng chương mới vào hôm thứ 6 nhưng hôm đấy là vào mùng 1 Tết nên lại thôi.

Dù sao thì cũng chúc m.n sang năm mới mạnh khỏe, xinh đẹp và chăm chỉ hơn nhé.

Yêu nhiều <3