Quyển 1 - Chương 1: Thiên kim nghèo túng là thế thân

"Ôn Ấu Lê, ngươi cũng không nhìn xem cửa nhà họ Ôn các ngươi bây giờ ra sao?" Ngụy Tử Huyên chống nạnh, một thân váy áo đỏ tươi xinh đẹp càng tôn lên vẻ ngang ngược kiêu căng của nàng ta, "Thật sự cho rằng nhà họ Ôn các ngươi vẫn là cái nhà từng ra Thái tử thái phó năm xưa sao?"

Bên cạnh, có tiểu thư khuê các phụ họa: "Tử Lộ ca ca năm nay thi đậu, học thức uyên bác như vậy phải nên xứng đôi với Thanh Lan tỷ tỷ mới phải, sao lại sớm định thân với nhà họ Ôn..."

"Ai nói không phải chứ, các ngươi nhìn dáng vẻ nhát gan của Ôn Ấu Lê này đi, sao xứng với Từ gia?”

"Cha nàng ta chỉ là một tên quan nhỏ ở Hồng Lư Tự khanh, còn tỷ tỷ Thanh Lan nhà ta là đích nữ của Lễ Bộ Thượng thư, lại càng là vị quý nữ uyên bác hàng đầu kinh thành!"

"Thật đúng là uổng cho Từ gia công tử..."

Một đám nữ nhân ríu rít không ngừng, vẻ mặt chua ngoa cay nghiệt ấy chẳng qua chỉ là vì muốn lấy lòng, nịnh bợ Ngụy Thanh Lan đang đứng sau lưng họ.

Ngụy Thanh Lan đứng giữa đám người, liếc nhìn Ôn Ấu Lê toàn thân ướt sũng, đang ôm hai tay run cầm cập.

Đáng đời!

Trong lòng không biết đã hả hê đến mức nào, Ngụy Thanh Lan cố kìm nén ý cười nơi khóe môi, nàng ta đẩy đám người trước mặt ra, bước đến trước mặt Ôn Ấu Lê, xoay người chắn ngay trước mặt nàng.

Ngụy Thanh Lan vẻ mặt khó xử, "Các muội muội đều là tiểu thư khuê các, ức hϊếp một vị đích nữ nhà quan nhỏ như vậy e là không ổn, cẩn thận lát nữa phu tử trách phạt chúng ta."

"Biểu muội, muội... muội chính là quá lương thiện tốt bụng rồi!" Ngụy Tử Huyên dậm chân, dậm xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Ấu Lê.

"Được rồi biểu tỷ, đừng nói nữa." Ngụy Thanh Lan nói xong liền xoay người, quay đầu nhìn Ôn Ấu Lê, ánh mắt ôn nhu đại khí, quả nhiên là phong thái của một vị quý nữ trâm anh thế phiệt, "Ôn muội muội, muội ngàn vạn lần đừng để bụng những lời bọn họ nói. Ôn đại nhân mới được thăng chức vào kinh, muội lại từ Dương Châu đến, nếu có gì không quen ở kinh thành cứ việc nói với ta."

Ôn Ấu Lê ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt lên, yếu ớt gật đầu ngoan ngoãn với Ngụy Thanh Lan, "Đa... Đa tạ Ngụy tỷ tỷ.”

Thấy vậy, lòng dạ Ngụy Thanh Lan càng thêm khinh thường Ôn Ấu Lê.

Nàng ta làm vị hôn thê của Tử Lộ ca ca thì có tài cán gì, hóa ra cũng chỉ là đóa hoa yếu đuối mặc người chém gϊếŧ.

"Vừa rồi biểu tỷ ta bất quá chỉ cùng muội muội nói đùa đôi chút, muội muội hẳn sẽ không đi mách với phu tử chứ?" Ngụy Thanh Lan ôn nhu cười, ý cười lại chẳng chạm tới đáy mắt.

"Không... sẽ không."

"Vậy thì tốt quá." Ngụy Thanh Lan hướng Ôn Ấu Lê vươn tay, "Trong ao nước lạnh, mau lên đây nào."