Chương 1

Mùa hè nhiều mưa, thời tiết thay đổi thất thường, trong khoảng khắc đã thấy mây đen cuồn cuộn kéo đến, toàn thành phố chìm trong bóng tối. Sau đó, một trận mưa lớn ào ào đổ xuống mặt đất, không cho người ta chút thì giờ nào chuẩn bị, khiến rất nhiều người chật vật không chịu nổi.

Ôn Bình Hàn rời khỏi Ôn gia, nàng dùng sức khép lại đại môn, tự tách biệt nàng khỏi những người được gọi là người nhà ruột thịt.

Kể từ hôm nay, nàng cùng người nhà này không còn quan hệ.

Mưa rất lớn, ô cũng trở nên vô tác dụng, nước mưa nhỏ giọt từ bên dưới tán dù, rất nhanh đã làm ướt hết phân nửa người nàng.

Nàng cúi đầu, hướng đường lớn mà đi, không rõ thứ đang lăn dài trên mặt là nước mưa hay nước mắt, vội vã lau đi.

Lúc này, đằng sau đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó nàng bị ai đó dùng sức túm về sau, cánh tay truyền đến một chút cảm giác đau đớn. Sau đó phía trước vang lên tiếng còi lớn, kèm theo tiếng chửi rủa của tài xế: "Mắt mù hả? Đi đường tử tế một chút được không! Gặp chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?"

Ôn Bình Hàn hoàn hồn, ngẩng đầu lên, thì ra nàng đang ở giữa đường lớn lúc chuyển giao đèn vàng.

Xe phóng vụt qua, nàng quay đầu, nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện giữ chặt mình lại, nói lời cảm ơn.

"Không có gì, ô che cản trở tầm mắt, lần sau chú ý hơn". Nam nhân tướng mạo anh tuấn, trên cổ tay đeo đồng hồ xa xỉ.

Nhưng giờ phút này Ôn Bình Hàn không có tâm trạng nào quan tâm đến, gật đầu một cái, lập tức muốn rời đi, lại bị nam nhân chặn trước mặt.

"Mưa to quá, cô có thể tự mình về trong trạng thái này không?".

*

Giây phút đó, trong quán cà phê tầng hai đối diện đường cái, một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ tao nhã ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm một màn này không chớp mắt, nâng lên tách coffee uống hai ngụm, nhìn hai con người đang nói chuyện kia, im lặng cười khẽ.

"Đây là lần đầu nam chính nữ chính gặp nhau đúng không?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

Chính xác, nam chính Cố Chi Chương, nữ chính Ôn Bình Hàn.

Một âm thanh máy móc trả lời nàng, còn không sợ người ngoài nghe thấy, vì nó phát ra từ trong đầu nàng, hệ thống tự xưng xuất hiện ngay sau khi cô tỉnh lại.

Đang tận tâm tăng ca, bỗng lăn đùng ra chết, là đường đường chính chính làm việc tới chết.

Lần nữa mở mắt, cô phát hiện mình đã xuyên sách, xuyên vào nữ phụ trùng tên trùng họ trùng khuôn mặt, còn vi diệu hơn là trong đầu mọc ra một hệ thống tự xưng.

Theo lời hệ thống miêu tả, quyển sách nàng xuyên vào là một quyển tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm hào môn thế gia cổ lỗ sĩ, nữ chính là tiểu bạch liên hoa tự lập kiên cường, gia đình bất hạnh, gặp nam chính tổng tài, gian nan bên nhau, lại bị mẹ chồng làm khó dễ, công việc gặp nhiều thăng trầm, lại còn bị nữ phụ quấy rầy.

Còn nam chính, có miệng nhưng như bị câm, gặp hiểu lầm không giải thích, khiến nữ chủ đã đau khổ kéo dài, trải qua bao phen nhục nhã, chèn ép, oan uổng, hiều lầm. Cuối cùng, nam chính gặp tai nạn xe bị cắt đi hai chân, dùng khổ nhục kể đem nữ chính dỗ dành.

Hoàn văn rating quá thấp, nội dung tiểu thuyết xuất hiện quá nhiều bug, nên hiện tại tuyển chọn một người thay thế nhân vật phụ tối quan trọng, cốt truyện được điều chỉnh và sửa chữa.

"Còn tôi, hiện tại chính là nhân vật phụ tối quan trọng kia hửm?"

Hệ thống: 【 Đúng vậy, cô là nữ phụ có đất diễn nhiều nhất, là thanh mai trúc mã với nam chính, từ nhỏ đã yêu hắn say đắm, cô thông minh hơn những cô gái khác, lợi dụng thái độ của nam chính xem cô như em gái, công khai xuất hiện bên người hắn, đuổi những nữ nhân khác đi.

Tạ Tri Phỉ sau khi biết được mình là nữ phụ khiến lòng người căm ghét, rất là dỗi.

Thật lòng mà nói, không phải nàng không muốn phối hợp diễn, nhưng nhân vật nàng xuyên vào này, kết cục quả thật quá thảm, vì luôn đối nghịch với nữ chính, kết cục vì tham ô công quỹ, bị người thân quay lưng phản bội.

Là điển hình cho kiểu nữ nhân sinh ra đã ở vạch đích, nhưng tự mình đi lùi về đáy xã hội.

Nhiệm vụ của cô là nhập vai cho tốt nữ nhân trà xanh này, tôi sẽ căn cứ vào nhất cử nhất động của cô mà sửa chữa nội dung tiểu thuyết, kịp thời sửa chữa những bug phát sinh.

"Lạ nha, sao tôi phải nghe lời nhà ngươi nhỉ?"

Cô có thể lựa chọn không nghe theo, nhưng chúng tôi sẽ đổi kí chú.

"Thế tôi sẽ ra sao?"

Trở lại thế giới của cô.

"Nhưng ở thế giới gốc, tôi đã xanh cỏ rồi?"

Thì?

"Thì cứ việc phân phó ạ!" Tạ Tri Phỉ hèn mọn mode có thừa, chẳng qua là đổi địa điểm bật hèn mọn mode thôi.

"Nhưng mà, vì sao lại tuyển tôi làm nhiệm vụ này?"

Vì cô tới chết đều chỉ có công việc, cả đời yêu đương với công tác, không có ái tình, rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi - Một nhân viên cô độc nhưng tận tâm.

Tạ Tri Phỉ: "..........."

Tôi yêu công việc thì sao? Tôi cô đơn thì sao? Rõ ràng là do công việc cướp đoạt tất cả thời gian của tôi!

Dựa theo nội dung chính của tiểu thuyết. Lúc nam chính nữ chính lần đầu gặp gỡ, cô ngay lặp tức bay ra cản trở, nhớ kỹ, nhân cách trà xanh là tất yếu.

Mưa bên ngoài không có dấu hiệu giảm, Tạ Tri Phỉ duyên dáng rời quán coffee, mở ô hướng giao lộ mà đi. Khi thấy hình bóng hai người kia, mỉm cười, đem ô quăng đi, sau đó đạp giày cao gót mà chạy tới: "Ca ca~"

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Cố Chi Chương quay đầu, nhìn thấy cô, ngạc nhiên hỏi: "Tri Phỉ, sao em lại ở đây?".

"Em đi dạo phố, vừa hay gặp anh." Tạ Tri Phỉ chen vào ô của hắn.

Hiển nhiên, một tán ô không thể chứa ba người, Ôn Bình Hàn nhận ra bọn họ có quen nhau, thức thời lui ra.

Tạ Tri Phỉ cẩn thận quan sát, ánh mắt sáng lên một chút, thầm cảm thán, quả là nữ chính hàng thật giá thật, không chê vào đâu được, mắt sáng, môi hồng răng trắng, thanh lệ thoát tục, giọt mưa theo cái trán trơn bóng của nàng rơi xuống, thấm qua hàng lông mi thực dày, môi càng thêm đỏ bừng ướŧ áŧ, cộ độc dưới trời mưa, khó có ai không quay đầu ngắm nhìn.

"Chị ấy là...?" Mặc dù thừa biết, Tạ Tri Phỉ vẫn làm bộ làm tịch hỏi Cố Chi Chương.

Cố Chi Chương cũng đâu có biết, liền đẩy ánh mắt mù mịt về phía Ôn Bình Hàn, hi vọng nhận được đáp án.

Ôn Bình Hàn cũng không muốn phí thời gian chỗ này, vội vội vàng vàng đáp: "Ôn Bình Hàn", sau đó xoay người rời đi.

Ai ngờ đằng sau lại có người đuổi theo.

"Bây giờ mưa lớn như vậy, tôi tiễn cô về nhà?" Cố Chi Chương đề nghị.

"Không cần, nhà tôi rất gần đây". Ôn Bình Hàn tìm đại cái cớ.

Trên đầu Tạ Tri Phí đã không có ô che, quăng một cái khinh thường vào người Cố Chi Chương, sau đó nghe thấy hệ thống vang lên: 【 Nhớ kỹ, giữ vững nhân cách trà xanh.

"Biết rồi!"

Tạ Tri Phỉ trong lòng trả lời hệ thống, rồi tiến lên hai bước, nhu nhược đáng thương bất lực nói: "Mưa thật lớn, em cả người đều ướt sũng, có thể đến nhờ nhà để tắm rửa một cái không?".

Cố Chi Chương chuẩn bị trả lời, liền nghe thấy câu tiếp theo: "Tỷ tỷ".

Cố Chi Chương: "Ủa ủa?"

Ôn Bình Hàn mới vỡ lẽ, cô đang nói chuyện với mình, nghi hoặc nhíu mày: "Cô đang hỏi tôi sao?"

Tạ Tri Phí gật gật đầu, điềm đạm đáng yêu nói: "Nhà chị gần đây mà đúng không? Có được không? Tỷ tỷ?".

Ôn Bình Hàn: "..."

Nên làm sao bây giờ?

Lời từ chối đã sẵn sàng bên miệng, Tạ Tri Phỉ lại đột nhiên hắt xì một cái.

Ôn Bình Hàn: "..."

Ôn Bình Hàn: "Được rồi..."

Xem bộ dáng cô ấy cũng không giống người xấu, ăn mặc trang nhã, chắc là không thèm nhắm đến gia sản nhỏ nhoi của nàng đâu.

"Nhà cô ở đâu? Tôi chở cô đi". Cố Chi Chương cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vã mở cửa xe đang đậu ven đường của mình.

Cứ như vậy, Ôn Bình Hàn vừa thoát khỏi đám người nhà rắn rết, đã dẫn theo đôi nam nữ xa lạ về nhà mình?

Gọi là nhà, thật ra là nhà đi thuê mà thôi, một phòng khách một phòng ngủ, ở đường vành đai.

Trong nhà không ít đồ, nhưng chỉnh tề và tỏa ra không khí ấm áp.

"Các người cứ tự nhiên". Ôn Bình Hàn nói xong, vào phòng tắm mang ra hai cái khăn cho cả hai lau tóc, sau đó vào phòng ngủ.

Cố Chi Chương đang ngồi trên sofa, nhìn quanh một vòng, đang muốn lên tiếng, thì cảm giác có người đυ.ng vào cánh tay hắn.

"Ca ca, anh còn chưa về hả?" Tạ Tri Phỉ nhỏ giọng hỏi.

Cố Chi Chương nhìn cô nháy mắt với mình, nhớ tới chính mình vừa mới chở hai cô nương về, không hiểu sao chậm chạp không muốn đứng dậy.

"Em biết, anh muốn làm quen chị ấy." Tạ Tri Phỉ chọn mi nói, nhìn hắn với ánh mắt ý vị thâm trường, nhỏ giọng nói: "Giao cho em đi, em là con gái, so với anh thích hợp hỏi thăm hơn."

Cố Chi Chương bừng tỉnh, chợt nhìn cô em gái lớn lên cùng mình này, mặt mày tinh xào, từ nhỏ đã là tiểu công chúa chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng, đối với mọi người đều rất kiêu ngạo và ương bướng, nhưng chỉ lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt hắn, cũng giúp hắn cản lại rất nhiều nợ đào hoa, hiện tại liếc mắt một cái đã nhìn thấu người hắn nhất kiến chung tình, còn chủ động đứng ra làm máy bay yểm trợ, cảm giác mười phần tri kỷ.

"Chuyện này..."

"Anh một nam nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện ở đây không thích hợp tí nào, yên tâm, giao cho em, em sẽ khiến chị ấy nhớ kỹ anh". Tạ Tri Phỉ nháy mắt.

"Cũng được, vậy anh về trước". Cố Chi Chương đáp.

Ôn Bình Hàn thay quần áo ướt ra, lúc đi ra còn mang theo một bộ quần áo, nhưng chỉ còn thấy mỹ nhân kia, hỏi: "Bạn cô đi rồi sao?"

"Vâng, anh ấy bảo có việc gấp cần giải quyết, lái xe rời đi rồi". Tạ Tri Phỉ cười cười, "Ngại quá, làm phiền chị rồi."

"Không sao, cô thay quần áo đi, tránh bị cảm". Ôn Bình Hàn dẫn cô đi phòng tắm, sau đó đi đến ban công, còn chưa tới gần lan can, mưa lớn bên ngoài đã tạt vào, xem ra mưa này là dừng không được.

Có gì đó sai sai, sao cô ở lại vậy? 】Hệ thống không hiểu.

"Sao lại không? Không lẽ để Cố Chi Chương ở lại? Cô nam quả nữ còn ra thể thống gì?" Tạ Tri Phỉ vừa thay quần áo vừa trả lời.

【...... 】Tuy vô lý nhưng lại rất thuyết phuc.

Nhưng họ là nhân vật trong tiểu thuyết, cô nam quả nữ thì sao? Đêm mưa lạnh như băng, càng thích hợp bồi dưỡng cảm tình? 】Hệ thống nói ra nghi vấn.

"Bình thường là làm sao? Con gái nhà lành nào lại đem nam nhân vừa mới gặp không quen lấy một phần về nhà, không chỉ không hề phòng bị, còn nhất kiến chung tình? Huống chi còn là lúc nàng vừa từ mặt người nhà." Tạ Tri Phỉ nói trúng tim đen, "Cho nên, tình tiết này, từ đầu đã không hợp lý nha."

Hệ thống: 【...... 】À, là thế à?

Cửa phòng tắm mở ra, Ôn Bình Hàn quay lại nhìn, nhìn thấy cô gái mặc áo ngắn tay của mình, một cái áo ngắn tay bình thường, cô gái này mặc lên liền toát ra cảm giác xa xỉ.

Ánh mắt dừng trên người Tạ Tri Phỉ vài giây, rồi không dấu vết rời đi.

"Cảm ơn chị". Tạ Tri Phỉ cười nói.

"Không cần khách sáo".

Hai người đồng thời trầm mặc, Tạ Tri Phỉ âm thầm đánh giá nữ chính, trong ánh mắt đều là mới mẻ cùng tò mò, tự giới thiệu: "Em là Tạ Tri Phỉ".

Ôn Bình Hàn gật đầu.

"Chị bao nhiêu tuổi?" Tạ Tri Phỉ đột nhiên hỏi.

"Hai mươi tám"

"Người ở đâu?"

"..." Ôn Bình Hàn nghi hoặc nhìn cô, cảnh giác hỏi: "Cô đang tra hộ khẩu của tôi?"

"Không phải, em chỉ tò mò" Tạ Tri Phỉ tươi cười khả ái, "Được người ta tín nhiệm mà làm việc thôi".

"?"

Rất nhanh sau đó, Tạ Tri Phỉ nhận được tin nhắn của Cố Chi Chương: 【 Còn ở nhà cô ấy không? 】

【 Còn nha, chị ấy tên là Ôn Bình Hàn, 28 tuổi, nơi sinh không rõ, hộ tịch cũng không rõ, nhưng em đã khiến chị ấy nhớ kỹ anh ^-^ 】

Tạ Tri Phỉ chớp thời cơ Ôn Bình Hàn đi uống nước để bình tĩnh lại, nhanh tay reply tin nhắn.

Cố Chi Chương rất kinh ngạc, tâm tình có chút vui: 【 Em làm sao hay vậy? 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Em nói là, anh muốn theo đuổi chị ấy】

Cố Chi Chương: 【???????? 】

Cố Chi Chương: 【 Như vậy ổn không? Anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà! Còn nữa, anh đúng là có hảo cảm với cô ấy, nhưng chưa nói là muốn theo đuổi mà? 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Vậy giờ anh chuẩn bị đi, sớm muốn gì anh cũng sẽ theo đuổi chị ấy. 】

Cố Chi Chương: 【.......... 】

Cố Chi Chương: 【 Cho dù hiện tại anh có hảo cảm với cô ấy, nhưng em như vậy không phải là đánh rắn động cỏ sao? 】

【 Ca ca, có phải em lại làm sai rồi không? Hu huhu, em không cố ý, ca ca, em chỉ là muốn anh vui vẻ】Tạ Tri Phỉ khôi phục mode trà xanh.

Cố Chi Chương: 【 Anh không có ý trách em, anh biết em cũng là muốn tốt cho anh, cảm ơn em. Mà nói xem, cô ấy phản hồi ra sao? 】

Tạ Tri Phỉ: 【 Chị ấy nói em bị thần kinh 】Cũng nói ngươi bệnh thần kinh luôn.

Cố Chi Chương: 【.......... 】

"Tôi không quen các người". Ôn Bình Hàn uống xong nước, bình tĩnh lau miệng, đến trước mặt Tạ Tri Phỉ, rất nhanh cau mày, cảm thấy chuyện này rất khó tin, chuyện gia đình đã đủ khiến nàng buồn bực, hiện tại càng buồn bực thêm, "Hắn mới gặp tôi lần đầu, làm sao thích tôi được?"

Một giây tiếp theo, nàng nhìn thấy Tạ Tri Phỉ ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười đắc thắng, vui đến mức lộ cả răng: "Ai biết được, có lẽ hắn ngốc. À đúng rồi, em quên chưa nói, hắn tên là Cố Chi Chương."

Phản ứng của Ôn Bình Hàn: "Thật sự có người tên thiểu năng trí tuệ sao?"

Mưa còn chưa ngớt, Tạ Tri Phỉ đã hoàn thành nhiệm vụ, đứng dậy chuẩn bị rời đi, vội nói lời cảm ơn với nàng.

"Bây giờ cô về bằng cách nào?" Ôn Bình Hàn tiễn cô ra cửa.

"Gọi tài xế đến đón, đã sớm đến dưới lầu". Tạ Tri Phỉ lắc lắc di dộng, chỉ chỉ vào quần áo trên người: "Này chờ em giặt sạch rồi trả lại chị nhé".

"Không cần, một bộ quần áo cũ mà thôi, không cần tốn công trả lại làm gì".

"Không tốn công, là thuận tiện". Tạ Tri Phỉ khóe môi hơi nhếch, thân thể mang giày cao gót hơi cúi, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, trong giọng nói lộ ra tia chờ mong, "Bởi vì, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại".