Dịch: Nhị GiaDần dần, những linh hồn này ngày càng trở nên trong suốt hơn cho đến khi cuối cùng chúng cũng biến mất.
Đồng thời, những chấm ánh sáng vàng hòa vào cơ thể Chỉ Dao ở những nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy.Sau khi siêu độ cho những vong linh này, Chỉ Dao đặt công pháp và thi thể Tà Tu vào trong túi trữ vật cùng với nhau, rồi đốt chúng thành tro bằng Liệt Diễm phù.Xương người bản thân nàng không cần dùng, có thể bán đi nơi khác, dù sao đều là thần khí thượng phẩm, giá trị nhất định không thấp.
Về phần Hắc Ma Phàm, nàng vẫn chưa có khả năng phá hủy nó, trước chỉ có thể giữ lại.
Chỉ là không biết hạt châu này là cái gì, bụi bặm, không có một tia linh khí.Nhìn hàng ngàn viên linh thạch trong túi trữ vật, Chỉ Dao thở dài một hơi, quả nhiên gϊếŧ người cướp của là con đường làm giàu nhanh nhất.“Xuất hiện đi!” Chỉ Dao sau khi thu dọn mọi thứ, thì lạnh lùng nói."Thượng tiên, xin hãy tha mạng cho chúng tôi! Chúng tôi đều bị bức hại, nếu chúng tôi không làm theo những gì hắn ta nói, tất cả chúng tôi sẽ bị giế t chết!" Người trong thôn sớm đã bị động tĩnh ở đây đánh thức, nhìn một loạt thủ đoạn của Chỉ Dao, sớm đã bị doạ bể mật.“Cho nên các người đem con của mình hiến tế cho hắn ta?” Chỉ Dao nhất thời cảm thấy ớn lạnh trong lòng, cảm thấy đau nhói khi nghĩ đến những đứa trẻ trong Hắc Ma Phàm."Chúng tôi cũng không muốn, chúng tôi mỗi ngày đều nhớ con! Đó là con của chúng tôi đứt ruột mười tháng sinh ra!" Một nhóm người rưng rưng nước mắt.Họ đều là những kẻ vô cùng ích kỷ, mất nhân tính rồi thì hà cớ gì phải đạo đức giả như vậy.
Thấy họ hành động như vậy, Chỉ Dao cảm thấy buồn nôn trong lòng.Nhưng biết đây là một bầy súc sinh vô nhân tính, Chỉ Dao vẫn không thể làm gì được.
Dù là súc sinh thế nào thì cũng là một bầy phàm nhân, nếu tùy ý làm gì thì có thể vướng vào nghiệp nhân quả.Có lẽ trong tương lai sẽ không có tà tu bức hại, những người này sẽ không bao giờ làm loại việc này nữa.“Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Chỉ Dao nhìn bọn họ thật sâu một cái, sau đó xoay người rời đi.Mấy ngày sau.Chỉ Dao tỉnh dậy sau thiền định, thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng cũng củng cố được tu vi Luyện Khí tầng tám.
Sau khi bị thương và rời khỏi thôn làng vài ngày trước, Chỉ Dao đã tìm thấy hang động này và bắt đầu củng cố tu vi cũng như chữa lành vết thương của mình.Nghĩ đến việc tu luyện của mình, Chỉ Dao có chút lo lắng, nàng mới mười một tuổi mà đã Luyện Khí tầng tám, vượt xa Dạ Chỉ Dao trong nguyên tác.Thời kỳ Luyện Khí là nền tảng tu luyện của bản thân, nếu tu vi phát triển quá nhanh sẽ dễ dàng khiến cho nền tảng trở nên không ổn định, không có lợi cho việc tu luyện sau này.
Sau khi quyết định không ngồi thiền trong hai năm tới, Chỉ Dao đã lấy "Phá Thiên Kiếm Quyết" ra.Nghĩ đến cảm giác thần bí khó hiểu ngày đó, Chỉ Dao có chút kích động, thời điểm tại thời khắc sinh tử nàng đã lĩnh ngộ một tia kiếm ý.Nhưng mấy ngày nay, dù hồi tưởng thế nào cũng không còn cảm nhận được kiếm ý, vì muốn bắt lại cảm giác đó.
Chỉ Dao quyết định tạm thời không vội vàng, ở lại trong rừng để lĩnh ngộ kiếm ý.Hai tháng sau.Nhìn thấy kiếm khí toả ra, Chỉ Dao hơi nản lòng.
Trong hai tháng qua, cảm giác bí ẩn đó vô số lần lướt qua tâm trí nàng, nhưng nàng vẫn không thể nào nắm bắt được.Chỉ Dao đang định nghỉ ngơi một lúc thì “ầm ầm!” Đột nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng vang thật lớn, một tia sét xé toạc bầu trời, hung hãn chém về phía một nơi nào đó cách xa ngàn dặm.Ngay sau đó, hết sét này đến sét khác giáng xuống, toàn bộ tâm trí của Chỉ Dao đều bị sấm sét thu hút.
Trong lúc xuất thần, một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng, hắn dùng kiếm chém về phía bầu trời, xé nát cả bầu trời như sấm sét.Chỉ Dao theo bản năng nhìn theo bóng người đó và rút kiếm ra, hết kiếm này đến kiếm khác, lúc này, nàng không thể nhìn thấy gì ngoài bóng đen đó.Hai ngày sau, sấm sét ngừng lại và bóng đen biến mất.
Chỉ Dao định thần lại thì thấy xung quanh cây cối đã biến thành cát vụn, không còn bóng dáng của núi rừng..