_" Tỷ,mau vào nhanh"
Hạ Vũ nghe vậy cũng không chần chừ bèn nhảy vào. Vừa tiến tới trong,mùi linh thảo đượm nồng hơn nhiều lắm,màn sương xanh kia rất có khi là do linh thảo ngưng động mà thành đi,như vậy cũng hiểu được này bốn gốc thực vật là như nào cường đại
_" tỷ,ngươi thấy sao,Mễ Ty là không lừa ngươi đi"
_" Mễ Ty,này bốn gốc cây ở đây đã từ thời hồng hoang thật sao ? Nói thật Hạ Vũ là thực tin rồi,nhưng đối với bảo vật tự nhiên sắp tới tay thật sự như mộng vậy,cái này vận khí vẫn hẳn là rớt trên đầu nữ chính chứ không phải là nàng này nho nhỏ số phận pháo hôi
_" Đương nhiên là thật rồi,này mộc linh khí chính là qua vạn vạn năm mới thành à nha..." Mễ Ty tự tin khẳng định
_" Nói vậy,muội là có biện pháp đoạt tới tay không. Này mấy cái trân bảo cũng sẽ không cứ vậy mà nhổ đi !"
_" Tỷ thật thông minh a, này bốn gốc cây cũng chỉ có muội gia tộc lấy xuống được thôi !"
_" Nghĩa là sao ?
_" Trong mười danh ngạch của thần khí cũng chỉ có bọn muội là nhả được ra tơ để tiếp cận được bọn chúng"
_" Thì ra là thế !,Vậy mau mau đi thôi nào "
Hạ Vũ đối với Mễ Ty tự tin thì trong lòng cũng yên tâm đi chút ít,nhưng nói thật mấy cái vận khí tốt như vậy nàng vẫn thấy nuốt không trôi được vì thế âm thầm đặt ra chút đề phòng,đó cũng không thừa đi. Trong khi đó Mễ Ty vẫn tự tin mười phần,cũng khó trách đây là nhà nàng a
_" Bốn gốc cây này nối đến cùng xuất xứ cũng không nhỏ,tất cả đều là của Vương mẫu chăm nom,sau lại chuyển cho Long vương cất giữ làm lễ vật đính hôn cùng Phượng Vương.Ai lại sẽ ngờ tới Long Vương vì một yêu nữ mà phản bội cả thiên giới,làm nổ ra vụ thần ma đại chiến năm đó. Lễ vật quí giá đành giao cho gia gia muội cất giữ. Mà không ngờ vụ chiến chính là kéo dài suốt trăm năm,hủy thiên diệt địa,gạt bỏ hầu như tất cả thaagn thú,gia gia muội cũng ở trong đó.Bởi vì thế tin tức nơi đây mới không bị thiên giới biết được mà tồn đến giờ.Muội là nghĩ đối này bảo vật thiên giới là chưa quên đi,có lẽ vẫn còn âm thầm tìm kiếm ."
Hạ Vũ bước đi,tai nghe vào thông tin này thật sự không biết nên sao mới phải. Bảo vật bầy ra trước mắt,bước thêm rất cần nữa là tóm tới tay,nhưng thật là nuốt không trôi được. Tấm gương của Hạ gia cùng Phượng gia còn đó,cất chứa hai món thần khí mà dẫn diệt gia,mà nàng tóm tới tay đừng nói bốn gốc mà một gốc thôi,để lộ ra ngoài tin sẽ trở thành của cả thiên giới săn tìm. Này nàng nho nhỏ thân phận là đỡ không nổi được,tàng một cái bảo vật nuốt cũng không trôi. Bất quá nếu cứ như vậy bỏ qua nói nàng tâm sao cam cho được. Nếu như....đúng,nếu như bảo vật để trong không gian thì còn ai biết nữa. Nghĩ vậy bước chân vốn chần chừ lại nữa mạnh tiến về phía trước
Theo sự chỉ dẫn của Mễ Ty,Hạ Vũ hết tiến lại lùi,rẽ ngang lại đi dọc,điều này làm nàng cảm thấy thán phục mấy vị tiền bối.
_" Đến..."
Điều này làm Hạ Vũ thở phào,cứ đi nữa chắc nàng cũng dừng mà quay ra thôi.Không phải bởi nàng thiếu kien nhẫn mà bởi trong đây không khí hết sức kì lạ.Nếu như ban đầu màn sương mỏng mỏng màu xanh nhạt thật là dễ chịu, nhưng càng tiến vào sâu lại càng quỉ dị.Trong lòng nàng tuy sự dễ chịu vẫn tiếp tục tăng tiến,linh khí trong cơ thể cũng dễ chịu,di chuyển mạch lạc lắm,nhưng không hiểu sao điều này mới khiến nành lo lắng hơn nữa.
_" Thật tốt quá "
Hạ Vũ vuốt mặt,nhăn mặt nhìn về phía trước. Nơi này làn sương biến thành xanh đậm đặc,nhìn phía trước cũng không thấy được xa. Lại tiến thêm chục bước nữa, cảnh vật làm nàng đúng là chấn kinh. Phía xa có hai cột trụ rất to,trên ngọn mỗi trụ đang bay lơ lửng một vật. Bên tai Mễ Ty giải thích
_" qua vạn năm,hắc sâm cùng linh chi đã biến đổi rồi,chúng không còn là như thường nữa mà toàn thân biến thành bạch ngọc,bên trong linh chất biến thành dịch,một giọt linh dịch này cũng ngang với vạn vạn bên ngoài kia nhân sâm trăm tuổi ấy"
_" Đậm đặc vậy sao ?" Hạ Vũ kinh ngạc hỏi
_" Tỷ nghĩ sao,đây là quà cưới của mấy vị đẳng cấp của thiên giới,lại làm sao phàm được" Mễ Ty chân cạp cạp phản kháng
_" Chậc chậc,vậy còn bạch liên hoa cùng cây hồ lô đâu ?"
_" Bạch liên hoa ngay bên dưới thôi,nó là vẫn còn giữ thực thể,còn hồ lô ư,đây là vẫn chưa nảy mầm"
_" Cái gì,đã từ bao giờ mà còn chưa nảy mầm ?" Hạ Vũ ngạc nhiên hỏi
_" Cái này là điều đặc biệt,phải đợi bạch liên cũng ngưng thực thành bạch ngọc,tài năng đem ba thứ linh dịch này đưa vào,ngay lập tức hồ lô sẽ nảy mầm,kết quả.Mà đây chỉ là truyền thuyết,cũng chưa ai thấy cả.."
_" Nếu vậy bỏ qua đi,chúng ta hái xuống kia ba thứ là được. Tỷ cảm thấy nơi này vô cùng quỉ dị,vẫn nhanh nhanh trở ra..."
Mễ Ty nhìn Hạ Vũ như vậy cũng không nữa phản đối,ngậm miệng phun ra một đoạn tơ lóng lánh,bắn thẳng xuống đầm lầy,cuốn lấy đóa bạch liên hoa.Mọi thứ tiến hành hết sức xuôn xẻ,Mễ Ty bắn ra tơ nhẹ nhàng nâng đóa hoa về phía này. Thật không hổ thánh vật,đóa sen toàn thân trắng nhuận,lấp lánh ánh sáng như dát bạc,linh khí vạn trượng. Rất nhanh đóa hoa đã được đưa tới gần,Hạ Vũ bèn vươn tay ra lấy một cánh hoa,một cảm giác mát lạnh truyền đến. Đồng lúc này chỉ nghe thấy Mễ Ty hét một tiếng
_" Không tốt,tại sao lại như thế này...a..."
Hạ Vũ chưa kịp hiểu gì,chỉ thấy Mễ Ty nói thế thì lo lắng nhìn lại. Không nhìn thì thôi,nhìn thấy đúng là tay chân rụng rời. Kia nơi hai cột trụ thắp hắc sâm cùng linh chi rung động,tựa như dàn trận biến ảo,lấy hai thứ đó làm mắt mà nhìn chằm chằm nàng.Cái nhìn tựa như ngươi đã đến thì đừng nghĩ đi,làm Hạ Vũ mao cốt tủng tiên.Theo sau cái kia vật cuộn xoáy,lấy tốc độ mắt thường ra sức hút lấy màn sương xanh,ngưng thực ra một cánh tay trảo ý định về phía nàng. Hạ Vũ sợ hãi,dục dục
_" Mễ ty,mau bỏ ra Bạch liên hoa,nếu không sẽ không kịp ".Nhưng câu trả lời của muội ấy mới chính là vấn đề
_" Muội không rút tơ ra được,thật không ngờ vạn năm qua đi này chỉ hắc sâm cùng linh chi lại đi một cái khác rẽ,đã trở thành thụ linh tu luyện linh khí. Xem ra chúng ta là đánh giá quá thấp chúng rồi " Mễ Ty mếu máo trả lời
_" không được,cứ này chiếu xuống chúng ta cũng đừng nghĩ thoát"
Nghĩ vậy,dù đau đớn bảo vật đã đến tay còn để rơi mẩ,nhưng vì tính mạng của nàng cùng Mễ Ty,Hạ Vũ dứt khoát kéo tay,đem tơ nhện cấp văng ra,đem Bạch liên ném về lợi trảo,tranh thủ thoát thân.Thật không ngờ lực kéo quá mạnh,lúc bứt ra dây tơ nhện lại kéo về một góc nhỏ cánh hoa
_" Tỷ,mau thu lấy góc cánh sen kia,này là thứ tốt"
Hạ Vũ ném đóa sen trở lại chặn lợi trảo,tiện tay vất góc nhỏ cánh sen vào túi trữ vật,cấp tốc xoay mình hướng ra. Do có đề phòng từ đầu nên Hạ Vũ hành động coi như nhanh lắm,bất quá so kia lợi trảo vẫn tính rất châm.Nó tóm trở lại đóa sen,phát hiện bị nhàu nát một góc,phẫn nộ gầm lên hướng về phía Mễ Ty,theo nó đây mới là hung thủ.
Hạ Vũ chạy được ba bước thì khựng lại,không phải không muốn chạy mà chính là chạy không được. Nhìn thứ trước mặt Hạ Vũ tâm tình là xúc động : chính là nữ phụ,cho dù bảo vật có dâng tới tay cũng không có đủ vận khí mà hưởng thụ