Đôi môi vốn mềm mại giờ càng trở nên khô khốc, Du Chỉ Duệ không biết mình muốn gì, chỉ bám chặt vào Đông Liễm, ôm cô chặt hơn.
Những cành liễu đầu xuân khẽ nâng lên, hai bên lá khẽ rung, cọ xát vào cành cây.
Đôi tay Đông Liễm ôm Du Chỉ Duệ khẽ run, giọng nói càng lạnh lùng.
“Nhà cô.”
Nhanh chóng, tay Du Chỉ Duệ bị Đông Liễm kéo theo. Cửa khóa vân tay bật mở.
Tác dụng của thuốc ngày càng mạnh, khi Du Chỉ Duệ bị Đông Liễm đặt lên giường, cả người cô đã ướt sũng, trông giống như một chú mèo nhỏ đáng thương vừa bị lôi ra khỏi nước.
Trên tường treo một bức tranh, trong tranh nước chảy róc rách theo tiếng vọng ra ngoài. Lá liễu rung rinh khẽ kêu, như muốn thoát khỏi sự ràng buộc.
“Đông Liễm... tôi khó chịu quá…”
Ý thức của Du Chỉ Duệ lơ lửng, cô nhắm mắt nằm trên giường, quần áo vẫn còn nguyên.
Dù không phải là quá phức tạp nhưng dưới tác dụng của thuốc, đầu óc Du Chỉ Duệ hoàn toàn mơ hồ, không thể tìm ra cách mở, không thể gỡ bỏ được những ràng buộc.
Những chiếc cúc sau lưng bị cô lóng ngóng kéo đứt vài cái, để lộ làn da trắng mịn hơi ửng đỏ và chiếc xương bướm xinh đẹp. Nhìn xuống, lờ mờ thấy được vòng eo mảnh khảnh.
Lá liễu trên cây bên ngoài thấm đẫm hơi sương.
Đông Liễm đứng bên giường, có thể nhìn rõ chiếc cổ trắng nõn của Du Chỉ Duệ đang tỏa sáng.
Bóng dáng nhỏ bé của Du Chỉ Duệ phản chiếu lên tường, uyển chuyển như cành hoa nghiêng mình giữa dòng nước.
Ánh đèn trong phòng mang sắc ấm áp.
Mắt cá chân đỏ ửng của Du Chỉ Duệ mảnh mai và yếu đuối, có thể nắm gọn trong một tay, làn da mỏng manh hiện rõ những mạch máu màu xanh nhạt.
Trong bức tranh, bóng dáng của cành hoa dần nhạt đi, màn sương đêm quá dày, như thể đã thấm ướt hết cành lá. Những tán lá che kín bầu trời, khiến bông hoa không tìm được lối thoát.
Tấm ga giường trên giường bị nhăn nhúm, cơ thể của Du Chỉ Duệ khẽ run rẩy từng chút một, như muốn với tới cơn gió không xa nhưng mãi không thể chạm tới.
“Ưm…”
Âm thanh rêи ɾỉ thoát ra từ miệng Du Chỉ Duệ rõ ràng đến mức ai nghe cũng thấy thương cảm, đôi mắt cô ngấn nước, đầy vẻ yếu đuối đáng thương.
Giống như con cá sắp mất đi sinh mạng, cảm giác lo lắng lan đến tận đuôi cá, khiến cô hoảng loạn không thôi.
Du Chỉ Duệ sắp khóc rồi.
Trong màn sương mờ ảo, Đông Liễm vẫn mặc chiếc váy dài thanh lịch, không một nếp nhăn, giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh và tự chủ thường thấy.
Mặc dù Du Chỉ Duệ vẫn mặc quần áo, nhưng tình cảnh hiện tại lại khiến cô trông có phần lúng túng, thảm hại.
Cuối cùng, đôi mắt đỏ hoe của Du Chỉ Duệ gần như kiệt sức, cô siết chặt tấm ga giường, từ từ bò đến mép giường, như không thể chịu đựng nổi nữa, cô giơ tay lên, nắm lấy vạt váy sạch sẽ của Đông Liễm, giọng run rẩy pha lẫn tiếng khóc.
“Đông Liễm… tôi khó chịu quá… giúp tôi với…”
…
Du Chỉ Duệ dùng bàn tay run rẩy nắm lấy mép váy của Đông Liễm.
Tiếng rêи ɾỉ của những chiếc lá bị gió thổi biến thành tiếng rêи ɾỉ khẽ khàng.
Mép váy gợn lên những nếp gấp tương tự như tấm ga giường.
“Giúp cô sao?”
Đông Liễm cười lạnh, bước tới gần hơn, cúi người xuống, dùng tay nâng cằm Du Chỉ Duệ, buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình.
“Đại tiểu thư.”
“Nhìn rõ tôi là ai chưa?”
Đôi mắt ngấn nước tràn lên hàng mi, Du Chỉ Duệ cắn chặt môi, run rẩy nói.
“Nhìn rõ rồi… cô… cô là Đông Liễm…” Du Chỉ Duệ lại hoảng hốt giơ tay lên, lần này cô nắm chặt lấy ngón tay của Đông Liễm, van xin, “Đông Liễm giúp tôi… được không?”
Đông Liễm dùng ngón tay nắm chặt cổ tay trắng nõn, mảnh mai của Du Chỉ Duệ, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang run rẩy không ngừng: “Chắc chứ?”
“Cô biết rõ Đông Liễm mà cô quen không hề dịu dàng.”
“Đại tiểu thư cẩn thận, ngày mai đừng mong xuống giường được.”
Giọng Đông Liễm trầm thấp, âm điệu không mạnh, nhưng lại gần như nguy hiểm đến mức quyến rũ.
“Chắc… chắc chắn… cầu xin cô, Đông Liễm…” Du Chỉ Duệ khó chịu nhắm chặt mắt, những cành liễu xa xăm khao khát chạm tới đám mây. Cô kéo tấm ga lên, rồi cố gắng kéo tay Đông Liễm, muốn kéo cô gái luôn bình tĩnh và tự chủ này vào vòng xoáy khó chịu và mệt mỏi của chính mình.