Đào Oanh không phải Nam Cung Nguyệt, nhưng Hồng Tú lâu thật sự có liên hệ với Nam Cung Nguyệt.
Đây là sự khẳng định chắc chắn sau khi nàng xem xong tiết mục mở màn.
Thì ra tiểu cô nương mới vừa rồi không nhịn được bật khóc chạy đi lại là người đầu tiên lên đài.
Nàng đã búi một kiểu tóc cực kỳ hoa lệ, mặc vào trang phục tình xảo, hấp dẫn như các Thần bay* Đôn Hoàng, mang theo một chút phong tình nơi dị vực, cực kỳ thu hút tròng mắt người khác.
(*Các bức phù điêu trên tường Phật giáo, về các thiếu nữ Đôn hoàng nhảy múa)
Vì thế ngay cả hốc mắt ửng đỏ vì khóc kia, đều như chuyên dùng phấn mặt đánh lên làm ra nét phong tình say lòng người.
Nàng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, ca từ mang bi thương, nhưng câu hát đầu tiên vừa cất lên, Tống Giản liền không nhịn được cười.
"Hây... Chờ tóc ta dài đến eo, hây... Trở về cưới ta được không? Chờ chàng chờ, đã quên cười, đến độ bộ diêu vàng trên đầu đã cũ"
Nam Cung Tĩnh khẽ a một tiếng, có chút ngoài ý muốn nói, "Bài hát này... Ca từ và điệu nhạc, cùng làn điệu hiện nay lưu hành thế nhưng hoàn toàn khác nhau?"
"Ừm...", Tống Giản cắn môi, nén cười nói, "Đúng vậy"
Nàng hỏi, "Hay không?"
"Ừm...", Nam Cung Tĩnh do dự một chút, có chút không biết nói thế nào, "Cho người ta cảm giác mới mẻ, tuy ca từ quá mức lộ liễu nhưng cũng không thiếu sự thẳng thắn, tươi mát"
Tống Giản mỉm cười nói, "Hay là được rồi"
Mà ca khúc với phong cách hoàn toàn mới này tựa hồ cũng khiến những vị khách khách sững sờ. Trong phút chốc, mọi người đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng ca đau thương, ưu sầu của Đào Oanh, quẩn quanh trong không khí, "A... Mỗi một ngày dày vò, a... Không muốn người khác biết được. Không sợ cô phụ, thanh xuân niên thiếu, chỉ muốn theo chàng đến chân trời góc biển*..."
Ánh mắt nàng hơi nhìn chăm chú vào hư không, như đang hướng về phía người trong lòng nhìn không thấy, lặng lẽ thổ lộ tâm ý của bản thân.
"Trong mộng nghe thấy chàng, một tiếng thét dài, nhịn không được muốn trốn đi theo chàng. Dù cho dung nhan đã già nua, dù cho năm tháng không hề tiêu dao. Ở mãi cạnh chàng là được, cả đời chỉ nghe tiếng tim đập của chàng**..."
(* và ** đều là lời của bài hát "Chờ ta tóc dài đến eo")
...
Dì Nhạn ngơ ngác đứng ở một bên sân khấu... Ở nơi này có thể nhìn thấy chỗ hậu trường, thân ảnh mơ hồ của Vân Phương đang đứng cạnh sân khấu.
Nhưng sau khi Đào Oanh mở miệng hát ra câu đầu tiên, cả người hắn như bị hút hết thảy hồn phách, không thể nghe thấy gì khác cũng không nhìn thấy được gì.
Trước mắt hắn bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng rất nhiều năm về trước. Đó là một ngày sau giờ ngọ, phu nhân cầm một chiếc kéo, thần sắc nhẹ nhàng, ánh mắt sáng ngời, ngồi trước bàn trang điểm, tóc đen như thác nước, da trắng như tuyết. Nàng quay đầu, mang theo chờ mong gọi hắn, "Ngươi biết cắt tóc không?"
Hắn nói biết, nàng cong mắt mỉm cười, ngữ khí hồn nhiên lại ngây thơ, "Thì ra ám vệ chuyện gì cũng biết làm nha! Chẳng khác gì quản gia vạn năng!"
Khi đó, hắn cho rằng nàng thật sự vô ưu vô lự, mỗi ngày an tâm ở trong viện, chấp nhận số phận trở thành chú chim hoàng yến bị giáo chủ nuôi trong l*иg.
Nhưng có lẽ khi đó nàng chỉ là đang giả vờ.
Trong lòng nàng, hận ý đến tột cùng phải có bao nhiêu mãnh liệt mới có thể khiến nàng che lấp hết thảy sự điên cuồng và bày ra vẻ mềm mại, vô hại trước mặt kẻ thù?
Một tiểu thư khuê các chưa bao giờ trải qua sự huấn luyện nào, đến tột cùng phải ấp ủ một niềm tin mãnh liệt thế nào mới có thể không thầy dạy cũng hiểu và trở thành người còn biết lừa gạt hơn cả gián điệp được huấn luyện giỏi nhất trên đời?
Nàng quyết tuyệt, kiên định như thế mà nhảy xuống vực. Vì tự do, ngay cả tính mạng cũng có thể không cần. Khi đó nàng cô đơn nói với hắn rằng mình muốn có ám vệ vì muốn có người vẫn luôn ở cạnh nàng.
Đó là lời nói thật lòng sao?
Hay chỉ vì giữ lời hứa với Nam Cung Thuần mà nói dối?
Nàng nói ám vệ cũng là người, nàng nói... Nàng muốn cắt tóc đến xương quai xanh.
Khi đó hắn cho rằng nàng đang nói giỡn, liền dứt khoát thay nàng quyết định, "Ngang eo đi"
Sau đó phu nhân bỗng nhiên bật cười.
"Ta nhớ đến một câu trước kia từng nghe qua", nhưng nàng lại không chịu nói cho hắn cụ thể là câu gì mà chỉ nói, "Ta không nói đâu, ngươi nhất định sẽ cười ta"
Khi đó hắn không biết nàng vì sao lại cười, cũng không biết câu nói kia ra sao mới có thể khiến nàng lúc nhớ đến sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Rất nhiều năm về sau, hắn vẫn luôn không hiểu, dù từng có một lần, hắn chỉ suýt chút nữa là được nàng chính miệng nói với mình...
Nàng muốn hắn đưa con hổ bông cho một đứa trẻ.
"Nếu ngươi nguyện ý giúp ta, ta sẽ nói cho ngươi, lúc trước khi ngươi giúp ta cắt tóc, về chuyện tóc dài đến eo vì sao ta lại cười"
"Chuyện đó rất quan trọng sao?"
"Có lẽ...", nàng nói, "Là thứ mà ngươi muốn nghe"
Chẳng lẽ hắn còn không phát hiện ra, trong giọng nói của nàng khi ấy mang theo ý lợi dụng?
Khi đó hắn nên ý thức được, nàng chưa bao giờ ngây thơ vô tri, không rành thế sự như vẻ ngoài của mình.
Nhưng hắn đều làm lơ hết thảy.
Có lẽ người một khi rơi vào tình yêu đều sẽ mù quáng. Hắn như thể bị trúng tà, mỗi một ngày, chỉ cần có thể thấy nàng, có thể nói chuyện với nàng, mọi thứ khác đều không hề quan trọng.
Dì Nhạn lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh Vân Phương khiến nàng đột nhiên hoảng sợ. Nhưng trên đài đang diễn xuất, bầu không khí vừa vặn, vì giữ nguyên hiện trường, Vân Phương chỉ có thể nuốt ngược lại tiếng hét chói tai sắp ra khỏi miệng.
Nàng không quen biết người nam nhân xa lạ trước mắt, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, cho nên căng thẳng thân mình, lộ ra vừa kinh vừa giận thần sắc.
Nhưng hắn chỉ là dùng thanh âm khàn khàn hỏi, "Chờ ta tóc dài đến eo... câu tiếp theo là gì?"
Vấn đề này đối với Vân Phương thật sự có chút không hiểu đầu đuôi. Nàng mở to hai mắt không biết người xa lạ này vì nghe ca quá nhập thần mà mê mẩn hay vì điều gì khác. Nhưng để ngừa hắn làm ra việc gì không thể khống chế, nàng vì trấn an hắn, lập tức trả lời, "Một câu hoàn chỉnh chính là, "chờ ta tóc dài đến eo, công tử cưới ta có được không?" "
Nhưng nghe được những lời này, nam nhân trước mắt thoạt nhìn lại không giống như được một đáp án mà càng như thể bị người khác hung hăng dùng cây búa nện một phát, sắc mặt đều trắng bệch.
Gương mặt e lệ, ngượng ngùng của nàng lại hiện lên trước mắt, hờn dỗi không chịu nhìn hắn nói, "Ta không nói với ngươi đâu, ngươi nhất định sẽ cười ta"
"Thật ra trước đây ta còn rất lo lắng... Nếu ám vệ được an bài cho ta không hợp với ta thì phải làm sao... Cũng may người đó là Trú"
"Ngươi thật sự lợi hại... Lớn lên đẹp, tính cách ôn hòa, còn biết ăn nói. Sẽ nói chuyện phiếm với ta, còn sẽ làm ta vui vẻ. Ngươi biết nói đùa lại thật săn sóc, biết chải đầu, biết thêu thùa, may vá, trang điểm, nấu cơm, ca hát, đánh đàn..."
"Nếu... Có thể gặp ngươi ở một nơi khác thì tốt rồi"
Khi đó hắn vì sao lại vụng về và ngu ngốc như vậy, một chút cũng không phát hiện sự thống khổ cùng phẫn nộ sâu trong lòng nàng, còn có nỗi hận thấu xương...
Vì sao hắn từ trước đến nay đều chưa từng tìm hiểu khi đó, nàng dùng một tâm tình thế nào để nói ra câu, "Nếu... Có thể gặp ngươi ở một nơi khác thì tốt rồi"?
Khi đó hắn vì sao có thể dõng dạc, máu lạnh vô tình như vậy, cứ thế làm lơ hoàn cảnh thảm thiết nàng gặp phải mà trêu đùa, "Ở nơi này gặp được ta không tốt sao?"
"Ai nói cho ngươi...", dì Nhạn không thể tin được, câu nói này thế nhưng xuyên qua mười sáu năm thời gian, lần nữa xuất hiện trong sinh mệnh của hắn... Vận mệnh rốt cuộc đã cho hắn đáp án, nhưng đáp án này đến quá muộn, muộn đến nỗi chẳng khác gì một bàn tay hung tợn, một sự nguyền rủa oán độc, một sự trả thù tràn đầy hận ý, "Ai nói cho ngươi những lời này?!"
Hắn chưa từng nghe qua những lời này, năm đó phu nhân nói nàng nghe người khác nói, như vậy Vân Phương từ nơi nào biết đến?
Nhưng khiến dì Nhạn không thể tin chính là, Vân Phương lắp bắp, cư nhiên cũng đưa ra một câu trả lời y hệt, "Ta, ta nghe người khác nói như vậy...!"
Nhưng Vân Phương từ nhỏ sống dưới sự trông nom của hắn, ngay cả nàng còn biết được những lời này, hắn không thể không biết!
Chẳng lẽ đây là sự liên kết vượt qua cả máu mủ và linh hồn giữa hai mẹ con...?
Phu nhân đã thông qua nữ nhi để nói với hắn một sự thật đáng sợ nhường này... Hắn cho rằng hắn bỏ lỡ rất nhiều, nhưng thực tế, hắn căn bản còn không biết năm đó mình đã bỏ lỡ những gì.
...
Chuyện này phiền phức rồi.
Sau khi xác định được ý nghĩ của mình không sai, Tống Giản lập tức cảm thấy có chút tự làm bậy không thể sống.
Nàng cười khổ nghĩ, nếu ban nãy không làm căng với Đào Oanh cô nương thì lúc này còn có thể để A Tĩnh hỏi thăm một chút, là ai đưa ra chủ ý kia...
Đào Oanh hẳn từng trực tiếp tiếp xúc với Nguyệt nhi... Suy cho cùng không có chuyện Nguyệt nhi dạy bài hát cho người khác, người khác lại đến dạy cho nàng ấy. Như vậy chuyển tới chuyển lui sẽ quá mệt mỏi, cũng quá thừa thãi.
Nhưng hiện tại, thân phận Vân Phương khá đặc biệt, Vân Nhạn được xem là nơi tụ hội của các quý phu nhân chốn kinh thành, nàng lại là nữ quan, nếu bị người khác phát hiện nàng ra vào loại địa phương như Hồng Tú lâu, tuyệt đối sẽ bị phê bình. Do đó mỗi lần gặp Đào Oanh, nàng đều sẽ thật cẩn thận thay đạo bào, mang đấu lạp che mặt, nghiêm khắc bảo mật thân phận. Ngay cả Đào Oanh cũng chỉ biết nàng là một đạo cô.
Tống Giản tuy không biết chuyện này nhưng cũng đoán được việc nàng sẽ che giấu thân phận.
Thứ hai, lão bản nương của Hồng Tú lâu quản lý thanh lâu nhiều năm như vậy, đương nhiên biết suy nghĩ và kiến nghị của Vân Phương có bao nhiêu mới lạ. Nếu có thể chỉ một mình mình biết được thì hà tất phải vạch trần nàng? Vạn nhất bị những đối thủ cạnh tranh nghe được, trộm lôi kéo nàng về phía họ, chẳng phải bản thân làm chuyện ngu ngốc?
Dù người sáng suốt đều biết, nếu lão bản nương có thể tự mình nghĩ ra hình thức không giống người thường để mở rộng Hồng Tú lâu, Hồng Tú lâu đã không đến mức chìm nổi chênh vênh trong chốn phong nguyệt nhiều năm như vậy. Nhưng nếu lão bản nương một mực khẳng định không có ai hỗ trợ mình, những người khác lại không có chứng cứ, họ có thể làm gì đây?
Trực tiếp đi hỏi e rằng không được đến đáp án vì loại chuyện này cũng xem như bí mật thương nghiệp. Vậy làm cách nào để có được manh mối về thân phận của người kia đây?
Không thể có chuyện nàng cũng lên đài hát một bài đó chứ?
Nàng đại khái cũng đoán được, tình huống hiện tại nhất định là vì bộ trưởng can thiệp khẩn cấp, trước kéo tuyến thời gian về sau. Loại phương pháp xử lý này, trong thời gian huấn luyện công tác từng giới thiệu qua, độ nguy hiểm rất lớn, nhưng hiện tại xem ra, mọi việc dường như đều phát triển theo hướng tốt. Nhân thiết của các nhân vật quan trọng đều đã thành hình, bối cảnh cũng chậm rãi mở ra, bọn họ đang dần hấp dẫn lẫn nhau và phát triển cốt truyện của mình, chờ đợi một lần nữa móc nối với nhau.
Văn Nhân Lạc phải đi Đoan Vương phủ, không nghi ngờ Đoan vương của Đoan Vương phủ chính là một nhân vật nam quan trọng khác. Nhưng vì mục tiêu Đoan Vương phủ quá rõ ràng, cơ hồ chỉ cần đến đó liền sẽ gặp Đoan Vương, Tống Giản mới cảm thấy tò mò, Nam Cung Tĩnh đi thanh lâu, sẽ đυ.ng phải người nào.
Chỉ còn dư lại vài nhân vật nam quan trọng, Thánh tăng nhất định sẽ không đến loại địa phương này, ám vệ lại đã chết, như vậy cũng chỉ còn kiếm khách.
So sánh với "Quái"* Đoan vương luôn được đổi mới tại địa điểm cố định, loại "Dã quái" không có chỗ ở cố định như kiếm khách đương nhiên càng khó đón đầu, do vậy càng yêu cầu nắm chắc cơ hội mới có thể quen biết.
(*Thuật ngữ game, ý chỉ các yêu quái trong các bản đồ)
Nhưng không ngờ, còn chưa gặp được kiếm khách đã trước gặp "ngày tuyển tú". Lúc ấy Tống Giản liền nghĩ, thì ra cốt truyện phía Nam Cung Tĩnh là có thiên hướng trước tiên tương ngộ Nguyệt nhi thất lạc nhiều năm?
Hoặc Nguyệt nhi ở đây, đồng thời kiếm khách cũng ở?
Càng đáng chết chính là, Nam Cung Thuần nhất định cũng sẽ rất nhanh xuất hiện.
Trong cốt truyện tóm tắt, kiếm khách vì ám sát Nam Cung Thuần thất bại, thân bị trọng thương, tuy phá vòng vây trốn thoát được nhưng sau đó luôn bị đuổi gϊếŧ. Sau này cậu gặp thần y đang ở cùng Nguyệt nhi, được thần y trị hết thương thế. Nhờ đó về sau khi Nam Cung Thuần tìm đến nơi, nhóm người Nguyệt nhi mới không đến nỗi không chút sức lực phản kháng hắn. Nếu vừa gặp mặt đã bị bắt về thì còn có chuyện gì để nói?
Cho nên nhờ kiếm khách quyết liệt chống đỡ, giúp Nguyệt nhi và thần y chạy trốn, bản thân lại bị Nam Cung Thuần cầm tù, ngược thân ngược tâm các kiểu sau đó... ngược lên giường luôn.
Tống Giản xem xét cốt truyện của kiếm khách xong, chỉ thấy vị kiếm khách này cuối cùng yêu Nam Cung Thuần, có thể cũng là một dạng biến chứng của Stockholm.
Hơn nữa, tâm lý của một số người tập võ có lẽ vốn dĩ hâm mộ kẻ mạnh?
Như vậy, là lên đài ca hát khiến cho Nguyệt nhi chú ý, cùng nàng hoặc là Thanh Phượng trước tương nhận, hay sẽ che giấu tung tích, tránh thoát Ma giáo khả năng thám tử, trước tìm được kiếm khách, tạm thời nhìn nhìn lại tình thế?
Hiện tại thần y đang ở cạnh Tống Giản, kiếm khách hẳn vẫn đang trong trạng thái trọng thương, cũng không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu... Nếu không cẩn thận giống ám vệ kia, cũng vì tuyến cốt truyện lệch lạc, không kịp thời được cứu trị mà tử vong...
Thế giới này có lẽ sẽ không xong mất...
Dù sao bộ trưởng cũng không thể lại nhảy mốc thời gian lần nữa...
Nói cách khác, hiện tại việc cấp bách là tìm được kiếm khách, sau đó che giấu hắn và giúp cậu chữa thương trong sự truy lùng của Ma giáo.
Sau khi xác định phương hướng hành động xong, việc lên sân khấu liền thành việc không thể. Từ đó, việc gặp lại Nguyệt nhi cũng chỉ phải trì hoãn thêm một thời gian.
Quyết định xong, Tống Giản cuối cùng nhìn thoáng qua những màn biểu diễn quen thuộc trên sân khấu, nhẹ nhàng thở dài, kéo ống tay áo Nam Cung Tĩnh nói, "A Tĩnh, chúng ta đi thôi."
...
Rời khỏi Hồng Tú lâu xong, nhận thấy tâm tình Tống Giản không được tốt, Nam Cung Tĩnh có chút không rõ nguyên do hỏi, "Phu nhân, ngài sao vậy?"
Đi đến đường cái, Tống Giản bình thản nhìn trái phải một vòng, sau khi xác định xung quanh không có ai mới kéo tay áo Nam Cung Tĩnh, ép sát vào hắn, nhỏ giọng nói, "Ta nghi ngờ người kia là Nguyệt nhi"
Nam Cung Tĩnh tức khắc sửng sốt, "Người... là người đứng phía sau màn sao?"
"Ừ", Tống Giản gật đầu, "Vừa rồi thanh lâu quá đông người, ta không tiện giải thích với ngươi... Nhưng ta cảm thấy đó là nàng"
Nam Cung Tĩnh lại nhìn nàng, không nói gì.
Khi nàng và Nam Cung Nguyệt tách ra, Nam Cung Nguyệt còn nằm trong tã lót. Sau này lại trực tiếp lướt qua mười sáu năm...
Có thể nói, Tống Giản và Nam Cung Nguyệt, căn bản không có liên hệ gì cũng không có hiểu biết gì về nhau. Hiện tại nàng lại đột nhiên nói, nàng thấy mình gặp được Nam Cung Nguyệt?
Từ biểu tình muốn nói lại thôi của hắn, Tống Giản biết được Nam Cung Tĩnh nhất định cho rằng nàng là vì quá nhớ con mà sinh hoang tưởng, nhưng...
Chuyện này thật đúng là không tiện giải thích......
Tống Giản chỉ có thể nghiêm túc nói, "Ta có thể cảm giác được đó là nàng, nàng dù sao cũng là nữ nhi của ta"
Lý do không đủ, huyết thống tới bù.
Bất cứ khi nào, tâm linh tương thông đậm chất huyền học này, nếu không thể chứng minh cũng có thể dùng lấp liếʍ.
Tuy nói làm nữ chính xuyên không không nhất định có được mệnh số tốt, nhưng đối với một nữ phụ như Nam Cung Nguyệt, nếu đặt trong thế giới ngôn tình đều có thể sở hữu thuộc tính "vận khí cường đại" của nữ chính. Với một người bị ngược đến chết đi sống lại nhiều lần khi đi làm như Tống Giản, nói không hâm mộ đương nhiên là nói dối.
Nhưng...
Hâm mộ cũng không có tác dụng, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.
Dù đều là vai phụ, cũng có sự chênh lệch giữa đoàn sủng* và bối nồi nha**.
(*là người được nhận nhiều ưu ái nhất trong một tập thể hâm mộ một người nào đó)
(**gánh lấy sai lầm của người khác)
Nghĩ đến đây, Tống Giản cười khổ một chút, tiếp tục nói, "Nàng giấu diếm thân phận mười sáu năm, lần này tiết mục trình diễn nhất định sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Đương nhiên sẽ không chỉ có một mình ta hỏi thăm vị "phía sau màn" này"
Làm điểm trung tâm của cốt truyện gốc, trong tuyến cốt truyện mới, Nam Cung Nguyệt đã tìm được vị trí và tiếp tục phát huy vai trò của bản thân.
Nàng tất nhiên sẽ khiến Ma giáo chú ý, sau đó sớm hay muộn cũng bị Nam Cung Thuần phát hiện.
Đây không thể bằng ý chí của nàng là thay đổi được, vì đó thuộc về ý chí của thế giới.
Bằng không cốt truyện không thể tiếp tục.
Chỉ hy vọng nàng có thể tìm được Nam Cung Nguyệt trước Ma giáo, để có thể khống chế toàn cục.