Chương 7

Đến nơi an toàn.



Kha Đế Tư trầm lặng bế Bạch Tinh Tinh vào trong hang động vừa mới tìm được.

Mạt Khắc chạy theo đằng sau hỏi thăm:

“Tinh Tinh em có sao không?”

Bạch Tinh Tinh trong lòng Kha Đế Tư ngoái đầu lại trả lời Mạt Khắc:

“Em không sao.”

Vưu Đa Lạc cũng mặt kệ ba người bọn họ bên này làm gì, tối nay cô chạy quá hao thể lực rồi.

Cô lẳng lặng thu dọn những cạnh cây khô có thể bắt lửa nhanh chóng ở bên cạnh, rồi nhanh chóng nhóm lửa.

Nhìn thấy ba người Bạch Tinh Tinh cũng coi như chạy xong cốt truyện rồi, cô đi qua túm Mạt Khắc về nấu ăn.

Tiện tay ném một nửa gà và thỏ mình bắt được trong lúc nghỉ ngơi trước lúc chạy trốn:

“Nè ăn tạm đi, hôm nay vất vả rồi…”

Vưu Đa Lạc nói nói thì chú ý đến sắc mặt của Bạch Tinh Tinh.

“Cô ấy… anh thả xuống tôi xem xem.”

Vưu Đa Lạc gấp gáp nói. Cô không nghĩ đến thể chất của Bạch Tinh Tinh lại yếu như vậy.

Kha Đế Tư nghe cô nói thì tập trung nhìn Bạch Tinh Tinh.

Cũng thấy mặt cô ấy đỏ lên, thần sắc mệt mỏi, mồ hôi nhễng nhãi.

“Có phải nước lúc trước cô bôi lên em ấy…”

Kha Đế Tư đa nghi nói.

Vưu Đa Lạc:

“Bây giờ rồi mà anh còn nghĩ chuyện với tư tưởng ác ý như vậy sao. Tôi muốn cô ấy cùng tôi về bộ lạc nhưng không phải bằng mọi giá phải làm vậy.”

Vưu Đa Lạc nhanh chóng quyết định, giờ mà còn chừng chờ, đợi thêm chút nữa sợ là ngày mai họ trực tiếp đào hố chôn cô ấy luôn.

Vưu Đa Lạc một bên lo lắng, một bên nghĩ:

“Hào quang nữ chính đâu rồi?”

Vưu Đa Lạc nhanh chóng nói, ý đồ thuyết phục Kha Đế Tư.

“Đừng tranh cãi nhanh cho tôi xem cô ấy như thế nào rồi. Anh một thú nhân tứ vân mà lại sợ tôi sao.”

Đây cũng chính là lý do cô chẳng muốn giao tiếp với những thú nhân bên ngoài bộ lạc.

Họ cứ là cướp được giống cái, là dù ai đến gần đều nghi ngờ, cảnh giác.

Cho dù là giống cái đó sợ rằng không sống được bao lâu, cũng chẳng muốn sự giúp đỡ từ những người khác.

Vưu Đa Lạc nhanh chóng nói.

“Nhanh lên nếu không muốn tình hình tệ hơn.”

Kha Đế Tư nghe cô nói vậy lại quan sát tình hình của Bạch Tinh Tinh.

Với tình trạng hiện tại, đành phải để Bạch Tinh Tinh xuống ra hiệu cho cô là có thể tới gần xem xét, tiếp đến đồng thời nói:

“Ta sẽ vẫn luôn nhìn cô đừng hòng dỡ trò.”

Vưu Đa Lạc cũng không để ý đến lại đe dọa của Kha Đế Tư nhanh chóng tới xem xét tình hình Bạch Tinh Tinh.

Mạt Khắc cũng bị động tĩnh của bên này hấp dẫn đi tới, thấy tình trạng của Bạch Tinh Tinh thì lo lắng chạy tới.

Vưu Đa Lạc đưa tay kiểm tra nhiệt độ của Bạch Tinh Tinh, vừa hỏi:

“Cô đang đến phát tình kì sao?”

Mạt Khắc nghe vậy thì tiến tới trả lời:

“Khoảng một tuần trước, cô ấy đến phát tình kỳ.”

Kha Đế Tư bên cạnh thì cũng gật đầu.

Vưu Đa Lạc nhíu mày, đối với nhân loại thời gian như vậy có vẻ là hơn dài.

“Cô ấy có ngâm nước không?”

Vưu Đa Lạc nhìn về phía Kha Đế Tư.

Kha Đế Tư âm trầm mặt gật gật đầu.

“Ngươi chăm sóc cho cô ấy như thế nào?”

Mạt Khắc hét thẳng vào mặt của Kha Đế Tư.

Có ý định xông lên tấn công Kha Đế Tư.

Nhìn tình trạng như bây giờ, Vưu Đa Lạc khá khó chịu, người đang bệnh thì không lo, giờ hắn còn có tâm tình tranh cãi với tình địch.

Vưu Đa Lạc: “Không có chuyện gì thì Mạt Khắc ngươi nhanh chóng đi nấu nước đi.”

“Giờ phút này nấu nước làm gì?”

Mạt Khắc bị lời của cô nói dừng lại thắc mắc hỏi.

Hiện tại không có đủ cơ sở, không thuốc cũng không thiết bị gì nên chỉ có thể dù cách nguyên thủy.

“Anh đi nhanh đi, có dùng.”

Vưu Đa Lạc:

“Đừng có lằng nhằng nhanh lên.”

Nói cô quay sang Kha Đế Tư:

“Anh đi lấy cái giỏ của tôi qua đây.”

Kha Đế Tư nghe cô nói vậy, tuy hơi khó chịu nhưng vẫn đi lấy giỏ qua cho cô.

Nhìn thấy không có người gây rối nữa, Vưu Đa Lạc điều chỉnh một chút tư thế cho Bạch Tinh Tinh giúp cô ấy thoải mái một chút.

Rồi đi qua bên cạnh chọn một tảng đá bằng phẳng hái một ít cỏ phô một từng lên trên tảng đá.

Khi cô làm xong mấy việc này, Kha Đế Tư cũng đã đem giỏ của cô tới.

Nhận lấy giỏ, Vưu Đa Lạc lấy ra thảo dược mình hái trong mấy ngày nay, giờ cô cảm thấy may mắn, để càng theo thuần thục thiên phú nên cô vẫn luôn sử dụng hái ngắt khắp nơi.

Nên giờ cần mới có.

“Kha Đế Tư anh biết cách xử lý thảo dược chứ?”

Vưu Đa Lạc nhìn Kha Đế Tư hỏi.

Kha Đế Tư lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không biết.

Thường ngày bị thương anh cũng chỉ hái vài loại thảo dược cầm máu nhai nát đắp lên vết thương nếu không chính là để mặc để nó tự lành.

Vưu Đa Lạc thấy vậy cũng không có để trầm mặc lâu lắm.

“Anh cầm mấy thứ này đi rửa sạch đi.”Đợi rửa xong tự cô xử lý.

Kha Đế Tư thấy vậy thì lại chừng chừa.

Vưu Đa Lạc thấy vậy thì nói:

“Yên tâm đi, tôi có thể đảm bảo với anh trước khi anh về tôi sẽ không để họ mang cô ấy đi, nhưng anh nên chọn chỗ gần một chút.”

Kha Đế Tư nghe vậy, lo lắng cho Bạch Tinh Tinh nên đàng cầm lấy thảo dược cô đưa.

Lúc này, Mạt Khắc cũng mang đến nước đã nấu sôi.

“Anh đi lấy một ít nước lạnh nữa cho tôi.”

Vưu Đa Lạc

“Được rồi.”

Mạt Khắc.



Nhìn Bạch Tinh Tinh, Vưu Đa Lạc thở dài vụng về lấy một ít bông ở trong giỏ nhúng nước lau người cho Bạch Tinh Tinh. Đồng thời cũng thay bông cho cô ấy luôn.

Cô làm xong mấy việc này thì Mạt Khắc cũng đi tới.

Nhận lấy nước anh ta đưa bỏ qua một bên Vưu Đa Lạc.

“Anh qua đây phụ tôi."

Vưu Đa Lạc nói rồi chỉ tảng đá đã được cô pho cỏ cùng da thú sẵn, ra hiệu cho Mạt Khắc phụ giúp đưa Bạch Tinh Tinh lên đó nghĩ ngơi.

Hazzizz.

Đàng tạm chấp nhận coi như có một nơi để nằm như gường.

Mạt Khắc nghe lời cô đi qua bế Bạch Tinh Tinh lên.

Lúc này biểu cảm của anh hơi thay đổi nghĩ thầm: “Nhân lúc này mang cô ấy đi…”

Nhìn Mạt Khắc bế lên Bạch Tinh Tinh đi được một đoạn thì dừng lại Vưu Đa Lạc như đoán được suy nghĩ của Mạt Khắc.

Cô nói: “Anh đừng nghĩ mang cô ấy đi, tình trạng của cô ấy hiện giờ không được nghỉ ngơi thì cho dù là khỏe lại cũng sẽ cả đời suy yếu, trở trời sẽ có nguy cơ bị bệnh lớn hơn những người bình thường, mà bệnh cũng rất khó khỏi.”

Vưu Đa Lạc cũng không phải đe dọa Mạt Khắc nhưng với tình trạng của Bạch Tinh Tinh với tình hình y tế hiện tại thì cho dù là có hào quanh nữ chính tiếp tục dày vò thêm nữa thì cuối cùng cho dù cứu được Bạch Tinh Tinh quay về thì thân thể cô ấy cũng sẽ trở nên yếu rất nhiều so với người bình thường.

Dù sau này dù có may mắn tìm được linh cấp cao chuyên chữa trị để chữa trị nhưng vẫn sẽ phải chịu đau khổ một thời gian.

Để như vậy thì không bằng hiện trị.

“Cáp Duy cũng không được?”

Mạt Khắc hỏi.

“Không được.”

Vưu Đa Lạc kiên định nói cô cần phải khiến cho Mạt Khắc bỏ đi ý định này.

“Trong vạn thú thành y sĩ?”

Mạt Khắc tiếp tục hỏi.

“Hiện tại không có ai có thể làm được đều đó. Anh cũng là người đội đi săn thú, anh cũng biết điều này mà.”

Vưu Đa Lạc bất đắc dĩ nói.

Cuối cùng Mạt Khắc cũng từ bỏ ý định đó, ngoan ngoãn bế Bạch Tinh Tinh đến bên tảng đá phô sẵn da thú.

Bên ngoài hang động.

Kha Đế Tư không hề đi xa mà là ẩn nấp cách đó không xa vừa hay theo dõi được tình hình trong sơn động.

Sau khi xác nhận được Vưu Đa Lạc sẽ thực hiện được lời hứa của mình, anh mới yên tâm rời đi.

Hết chương.