Trên đường cô cùng đội cứu hộ chỉ gặp phải vài con thú hoang, mọi người hợp sức một chút, gϊếŧ rất nhanh.
…
Đến khu vực cạnh khu rừng nhỏ.
Vưu Đa Lạc cùng cả đội đang thấy một đàn dã thú đang vây quay Mạt Khắc, Bạch Tinh Tinh cùng với Hào.
Nữ chính hoảng sợ mặt tái nhợt bị Mạt Khắc cùng Hào bảo vệ.
Vưu Đa Lạc cùng Tưởng nhanh chóng chỉ huy mọi người tiến lên giúp cho hai người.
Vưu Đa Lạc sử dụng linh khí của mình, tấn công từ xa.
Không bao lâu, dưới sự hiệp lực của mọi người đàn dã thú cuối cùng đã bị gϊếŧ.
Vưu Đa Lạc thấy tình hình chiến đấu cũng tạm ổn, cô để cho mọi người tản ra đi tìm các giống cái khác cùng với ấu tể.
Chính mình đi tới bên cạnh Hào. Cô nhẹ nhàng quan tâm hỏi:
“Anh không sao chứ?”
Hào nhìn cô, anh nhẹ nhành lắc đầu:
“Anh không sao, chỉ là hơi mệt. Nghỉ một chút mới có thể tới ngoại vi.”
Vưu Đa Lạc thấy anh cũng không bị thương chỉ là muốn nghỉ ngơi, mà nhân thủ cứu trợ bên này thì cũng không đủ.
Nên Vưu Đa Lạc chỉ là cùng anh ngồi một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi cô nhẹ giọng nói với anh:
“Hào anh ngồi đây nghỉ ngơi đi. Mà anh hỗ trợ một chút cho các giống cái và ấu tể được đưa đến đây tập hợp nha.”
Hào nghe cô nói vậy thì cũng hào sảng đồng ý:
“Em đi đi, anh ở đây hỗ trợ mọi người.”
Hào chỉ là hơi mất sức chứ cũng chẳng bị thương nên chuyện này anh đồng ý rất nhanh.
Sau khi Vưu Đa Lạc rời đi. Hào trong lúc đợi các giống cái cùng ấu tể đi tới cùng nghỉ ngơi.
Anh đi tới chỗ mà Mạt Khắc cùng Bạch Tinh Tinh đang nghỉ ngơi.
Khác với anh Mạt Khắc tuy cũng rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là thú nhân nhị tinh.
Trước khi Hào tới, Mạt Khắc phải bảo vệ Bạch Tinh Tinh dưới sự tấn công của một đoàn dã thú rất là cố sức.
Giờ Mạt Khắc đang bị thương. Tuy nói không nguy hiểm đến tính mạng nhưng một mình hắn mang theo Bạch Tinh Tinh đến nơi trú ẩn thì lại không quá an toàn, nên giờ hắn vẫn đang đợi đội cứu hộ rồi cùng đi.
Hào tiến lên hỏi thăm. Đối với thân phận của Mạt Khắc hắn cũng biết được đôi điều.
Thú Vương đây là một trợ lực rất lớn.
Có thể tranh thủ đến sau này không chừng có thể giúp anh chuyện lớn.
“Mạt Khắc vết thương của cậu vẫn ổn chứ?”
Mạt Khắc thấy Hào hỏi thăm mình thì cũng thân thiện nói:
“Đã cầm được máu rồi nhưng vẫn còn… Khụ khụ.”
Nhưng không nói được mấy lời thì lại động đến vết thương Mạt Khắc đã bắt đầu ho khan lên.
Bạch Tinh Tinh ở bên cạnh thấy Hào bắt chuyện mà Mạt Khắc đang bị thương cô cũng chẳng muốn anh tốn sức trong việc nói chuyện, nên dù không thân quen gì với Hào, nhưng do biết anh là bạn đợi của Vưu Đa Lạc nên cô vẫn là tiếp chuyện, nói chuyện với anh.
“Mạt Khắc anh ấy nghỉ ngơi đi, anh ấy vẫn còn yếu.”
Nửa câu sau Bạch Tinh Tinh là nói với Hào.
Hào nghe Bạch Tinh Tinh nói vậy thì cũng không hề muốn tiếp tục bắt chuyện với hai người nữa.
Anh cười cười rồi đứng ở bên cạnh.
Vốn Hào cũng chỉ muốn hỏi thăm với Mạt Khắc mà thôi.
Nghe Bạch Tinh Tinh nói như vậy thì anh cũng chẳng muốn gây mất hứng tiếp tục bắt chuyện với Mạt Khắc.
Còn với Bạch Tinh Tinh nói thật anh cũng chẳng có ý gì, muốn so sánh nhan sắc với Vưu Đa Lạc bây giờ thì với gương mặt tàn nhanh bình thường của Bạch Tinh Tinh anh cũng chẳng thể có ý gì.
Mạt Khắc nghe lời Bạch Tinh Tinh nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Có Hào thì hắn cũng yên tâm.
Từ khi hắn tới bộ lạc, Hào chính là một trong những người được hắn nhận định.
Trong lúc mới tới bộ lạc, còn chưa thân thuộc với mọi người trong bộ lạc ngoài gia đình tộc trưởng (gia đình Vưu Đa Lạc) giúp đỡ anh thì Hào chính là một trong những người đã chào đón, thiện ý đối với hắn.
Giờ hắn bị thương, muốn bảo vệ chu toàn cho Bạch Tinh Tinh thì hơi quá sức với tình trạng của hắn bây giờ.
Hắn cần phải nghỉ ngơi, không chống được, lại yên tâm do có Hào.
Mạt Khắc yến tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hào Tùy ý đứng ở bên cạnh, nhưng thực ra vẫn cảnh giác nhìn xung quanh.
Bạch Tinh Tinh ngồi ở bên cạnh Mạt Khắc.
Giờ trong lòng cô rất hoảng.
Bạch Tinh Tinh không nghĩ đến thế giới này lại nguy hiểm đến như vậy.
Dù ở trong bộ lạc cũng có thể bị tập kích.
Giờ cô chỉ mới có mười bốn tuổi.
Hoàn toàn chính là nhược đến bạo.
Mà Mạt Khắc tuy đã hứa sẽ bảo vệ cô, nhưng đến cả Kha Đế Tư người mạnh như vậy, không cần tốn sức là có thể đánh bại Mạt Khắc cũng không thể không thỏa hiệp trả cô về lại.
Tuy nói đó là hắn dẫn dụ những con thú hoang đó đi là để bảo vệ cô, nhưng…
Lại nghĩ về Mạt Khắc hắn tuy là con trai của Báo Vương, bản thân cũng là một tiềm lực cổ.
Nhưng vấn đề là hiện giờ hắn ta còn yếu, không thể bảo vệ cho cô chu toàn được.
Nếu lúc nảy không nhờ có Hào vừa lúc tới, thì sợ rằng Bạch Tinh Tinh cô giờ đã trở thành thức ăn của bọn thú hoang.
Bạch Tinh Tinh cúi gầm mặt xuống.
Khóc thầm trong lòng:
“Mẹ con sợ quá…”
Lúc này tiếng mẹ cô vang lên bên tai đó là những lời dạy dỗ bà vẫn hay nói.
Lúc trước khi nghe cô cảm thấy nó rất vô lý, lại cùng với rất xấu hổ cảm thấy đó là điều sai trái.
Mẹ cô lúc trước là tiểu thư con nhà giàu, nhưng do không nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ quyết lấy bố cô – một thầy giáo nghèo.
Từ đó ông bà ngoài cô không còn chu cấp cho mẹ cô nữa.
Mà bà vốn đã quen ăn sung mặt sương, chi tiêu rất phóng tay.
Mà lương ba cọp ba đồng của nghề giáo thì sao chăm lo cho cả gia đình được.
Mà Mẹ Bạch Tinh Tinh tính tình cũng rất quật không hề muốn quay về xin sự tha thứ của ông bà ngoài.
Từ đó bà cảm thấy ba cô rất vô dụng.
Bà quyết định chính mình đi ra ngoài muốn tìm công việc.
Đúng thực là để bà ấy tìm được.
Nhờ vào nhan sắc bà trở thành một minh tinh mười tám tuyến.
Hết chương.