Nhà họ Khương.
Khương Dao trơ mắt nhìn Khương Tuyết cùng ba mẹ ruột mình ôm nhau khóc lóc nức nở từ biệt.
Trình Lan có phần khó chịu vì con gái thân cận với người mẹ khác. Khương Thắng bình tĩnh hơn, quan sát căn nhà, xem nơi ở của con gái ruột trước kia và Khương Dao sau này sẽ sinh sống.
“Ba mẹ, con về nhà bên kia sau này vẫn sẽ quay về thăm hai người. Mong hai người đừng nhớ mong con mà sinh bệnh.” Khương Tuyết nức nở, làm tròn bổn phận đứa con hiếu thảo.
“Đứa trẻ này, là ba mẹ làm thiệt con.” Nguyễn Tranh nhẹ nhàng vuốt mái tóc Khương Tuyết, có thể thấy bà rất yêu thương cô con gái trước mặt.
Khương Dao tựa như người ngoài cuộc, dường như biến mình thành người không khí, không hòa hợp vào khung cảnh tình cảm đẫm nước mắt này.
“Mẹ, đây là chị Dao Dao, là con gái ruột của ba mẹ. Sau này chị ấy sẽ thay con chăm sóc cho ba mẹ.”
Khương Tuyết đột ngột kéo tay làm cô giật mình hất phăng cánh tay của cô ta. Người ngoài nhìn vào nghĩ rằng cô khó chịu.
Nguyễn Tranh cũng nhíu mày quan sát con gái ruột. Khuôn mặt tuyệt sắc giống bản thân đến tám phần, vóc dáng nuột nà được bao bọc trong bộ đồ đơn giản. Chung quy vẫn có thể nhìn ra được cô sống trong nhung lụa, là người được nuông chiều, bảo bọc từ bé.
“Sao con lại đẩy em?” Nguyễn Tranh lên tiếng chất vấn.
“Mẹ à, có lẽ chị không cố ý đâu? Chị chỉ là bị giật mình thôi...” Khương Tuyết nhanh miệng.
“Đúng là chị bị giật mình, em đột nhiên nắm tay chị nhự vậy. Người bình thường đương nhiên sẽ giật mình.” Khương Dao xen vào cắt đứt câu nói của cô ta.
Khương Tuyết tròn mắt nhìn cô, hậm hực suy nghĩ sao cô lại không đi theo kịch bản.
“Cho dù giật mình thì cũng phải biết kiểm soát cơ thể, lỡ đâu làm người khác bị thương thì sao?”
Ồ, con gái về ngồi chưa được nóng mông đã bị trách mắng. Khó trách nguyên chủ không thân cận với người mẹ này.
“Được rồi, hôm nay là ngày quan trọng. Em cũng đừng trách móc con trẻ, kẻo nó sợ.” Khương Đình nghiêm túc mở miệng, khẽ khàng vỗ vai Nguyễn Tranh.
Tình cảnh nhận thân có phần gượng gạo, không nói cô là người xuyên sách. Kể cả nguyên chủ ở đây cũng khó mà nảy sinh tình cảm với hai vị ba mẹ ruột.
Theo nguyên tác, dù sau này đã nhận Khương Dao về, tuy yêu thương và muốn bù đắp cho cô nhưng họ vẫn âm thầm hỗ trợ cho Khương Tuyết. Đôi khi còn thiên vị cho Khương Tuyết ra mặt, càng ngày càng đẩy Khương Dao ra xa.
Chỉ vì Khương Tuyết nói rằng gia đình bên kia vốn không yêu thương cô như Khương Dao. Khương Tuyết bóng gió, mê hoặc ba mẹ hai bên, họ đều cho rằng người kia thiên vị Khương Dao mà bỏ qua Khương Tuyết. Càng khiến họ đau lòng mà yêu thương cô ta nhiều hơn.
Nguyên chủ ở giữa chịu sự ghẻ lạnh từ hai bên, lại không lên tiếng giải thích. Không có sự bảo vệ, mặc cho Khương Tuyết nhiều lần hãm hại mà không được giải oan. Dẫn tới kết cục của Khương Dao trong truyện là tự sát.
Trái ngược với khuôn mặt và vóc dáng sắc sảo, tính cách nguyên chủ có phần dịu dàng lại ít nói. Dưới sự chia rẽ của Khương Tuyết chỉ âm thầm chịu đựng mới dẫn đến cớ sự như vậy.
Nhưng cô đã xuyên đến, sống nhờ cơ thể của “Khương Dao”, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu thiệt.
“Mẹ à, hay hôm nay hai gia đình chúng ta cùng ra nhà hàng được không? Cùng gặp mặt, thân càng thêm thân.” Khương Tuyết cong mắt mỉm cười, tự nhiên khoác lấy cánh tay của Trình Lan và Nguyễn Tranh.
Khương Dao cảm thấy bản thân thật sự không thể hoà hợp với khung cảnh gia đình vui vẻ này. Dứt khoát từ chối, dù sao cô cũng không có dự định bồi đắp tình cảm. Nhiệt tình quá lại có phần giả tạo.
Nếu Khương Tuyết biết điểm dừng, cô cũng sẽ mặc cô ta tranh thủ tình cảm của ba mẹ hai bên.
Nguyễn Tranh nghe Khương Dao từ chối liền sa sầm mặt mày: “Hôm nay là ngày đầu chúng ta gặp nhau, cớ gì con phải rời đi trước?”
“Mẹ hiểu lầm. Chỉ là sự việc xảy ra có phần đột ngột. Hôm nay con lại có lịch trình làm việc riêng. Không thể ngồi lại cùng ba mẹ được.” Khương Dao mím môi, lộ vẻ áy náy.
Nguyễn Tranh lúc này mới nguôi ngoai, chỉ nhẹ giọng cằn nhằn: “Làm xong việc thì tranh thủ quay về ăn với ba mẹ một bữa.”
Khương Dao gật đầu, dạ một tiếng. Không vướng bận mà xoay người đi ra ngoài, để lại những cặp mắt nhìn theo cô, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng.