Chương 9

Chờ đến khi Lâm Tông Vực mặc quần áo xong, Lâm Xu mới ló đầu ra khỏi chăn, lặng lẽ đi vào phòng tắm, nhìn khăn rửa tay trên bồn rửa mặt nhịn không được sự khô nóng trong người, lúc vào còn có thể nhìn thấy từng vệt trắng khô lại dưới nền gạch, cô đỏ mặt chậm rãi giơ một chân lên, tầm mắt dừng ở trên tấm gương.

Dường như hai đùi còn đang giữ lại chút hơi ấm của côn ŧᏂịŧ, cô nhìn kỹ khe hở giữa hai chân, cô chưa bao giờ tinh tế quan sát nơi đó, càng nhìn càng thấy ngượng ngùng, nhìn viên thịt nho nhỏ chính giữa, lớn chỉ bằng cái móng tay, thì ra mới nãy cái này là thứ khiến cho cô thoải mái.

Sau khi hiểu rõ, cô rút chân trở lại trên giường, trong đầu thỉnh thoảng nhớ lại lúc nhìn gương, cô cũng không rõ vì sao ba ba lại thích nơi đó của cô đến vậy, hôm qua còn vặn bung chân cô nhìn nơi đó, nhớ lại gậy thịt cô nhìn thấy sáng nay, lớn như vậy, cô muốn nhìn nhiều thêm chút.

Hôm nay là chủ nhật, lúc Lâm Xu xuống lầu mới nhớ ra, anh trai kế học cấp 3 sẽ về, trong ấn tượng của cô tính cách của anh kế rất dịu dàng, mặc dù được Lâm Tông Vực nhận nuôi, nhưng cách đối xử của hai người hoàn toàn khác nhau, trong sách có nói hắn đối xử với Lâm Xu cũng không tồi.

Bởi vì tuổi của Lâm Tuyết Nhi cũng xấp xỉ hắn, nên dì Trần cản hai người không cho tiếp xúc nhiều, đến bây giờ quan hệ của hai người cũng vô cùng xa lạ. Lâm Xu vừa mới ăn cơm sáng, vừa nhớ những miêu tả của Lâm Thịnh trong sách, có chút chờ mong với người anh kế sắp gặp.

Lúc Lâm Thịnh về đến nhà, cô đang ngồi trên sô pha xem TV, tiết mục này không khác gì thế giới của cô, chỉ có điều trên màn hình có vài khuôn mặt xa lạ, cô nhanh chóng bị quấn vào, nhưng chỉ mới xem hai tập đã cảm thấy không thú vị, cô nhìn thời gian còn chưa đến giờ tan học, cô nhìn đồng hồ chằm chằm sửng sốt, lúc này mới bừng tỉnh sao cô lại không đi học.

7 tuổi đang là tuổi học cấp 1, theo lý mặc dù không đi học trên trường cũng sẽ có gia sư, sao không thấy gì hết vậy, cô ngồi trên sô pha nhăn mày, nếu Lâm Tông Vực nuôi cô thành kiểu không cho tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô chỉ là món đồ chơi không được học hành đàng hoàng thì tuyệt đối không được.

Trong lúc nhất thời cô chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, thế cho nên lúc Lâm Thịnh đến gần mới ý thức được, ngơ ngác hỏi một câu: “Anh, sao em lại không đi học?”

Lâm Thịnh sờ đầu em gái, cảm thấy kỳ ạ nói: “Xu Nhi quên rồi sao? Em vừa mới chuyển đến đây còn chưa kịp thích ứng, ba ba để em ở nhà học nửa học kỳ rồi mới đi học lại.”

Trên thực tế lúc trước Lâm Xu thậm chí còn không đi nhà trẻ, nếu ngay từ đầu đã vào tiểu học theo không kịp là một chuyện, còn bị các bạn ức hϊếp nữa, dứt khoát ở nhà học một học kỳ cho xong.

Lâm Xu nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới có tinh lực chú ý anh trai, trên người hắn còn mặc đồ đồng phục trắng đen, thân cao hơn 1m8, chắc hẳn vẫn còn đang cao lên, tóc rất ngắn, điều này giống với Lâm Tông Vực, ngũ quan tinh xảo, lúc nói chuyện tiết tấu không nhanh không chậm, ngữ khí dịu dàng.

Hắn ngồi trên sô pha cạnh cô, Lâm Xu lại cảm thấy xem TV thật vô vị, căn bản không cách nào làm lơ thiếu niên bên cạnh.

Nếu nói đàn ông thích thiếu nữ 20 tuổi, phụ nữ cũng như thế, đặc biệt là Lâm Thịnh còn đang học cấp 3, khí chất vô cùng sạch sẽ và thoải mái, chỉ cần ngồi 1 chỗ cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cô chợt cảm thấy miệng khô lưỡi đăng, đứng dậy rót hai ly nước, một ly đặt trước mặt Lâm Thịnh một ly khác cho cô, sau đó chuyển qua chỗ khác ngồi.

Góc độ này cô vừa có thể coi Tv vừa có thể ngắm anh trai, hiện giờ TV đang quảng cáo, lực chú ý của cô liền dừng ở trên người hắn, chỉ mới vài giây ngắn ngủi cô suýt chút nữa đã bị sặc, lúc nãy cô không chút ý, bây giờ mới phát hiện anh trai đang mặc một cái quần màu xám.

Hắn dựa người vào sô pha, cái quần kia cũng bị kéo căng, phần hông cũng bị lộ ra, vải vóc mùa hè rất mỏng, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy vật kia, có hình dạng rất lớn.

Cô hoảng loạn rời tầm mắt, nhìn chằm chằm quảng cáo nước giặt trên TV, chợt bên cạnh lún xuống, cô vừa ngẩng mặt đã bị người khác nhất lên, sau đó mông ngồi lên một vật cứng, là đùi của hắn.

“Anh?”

“Sao Xu Nhi không ngồi với anh, trước kia em rất thích anh, có phải lâu rồi không về nên em mới dỗi?”