Không có máy tính cô không cách nào tiếp thu tin tức từ bên ngoài, cô phát hiện bản thân không có điện thoại, cái ý tưởng này vừa lóe lên, nhất thời trở thành chuyện lửa xém lông mày, nhưng mà giờ cô nghèo kiết xác.
“Dì Trần, dì gọi điện thoại cho ba ba của cháu được không?”
Người duy nhất có thể mua điện thoại cho cô chỉ có Lâm Tông Vực, giọng nói trợ lý Dương Kiệt của Lâm Tông Vực vang lên: “Tiểu thư, có chuyện gì không? Ông chủ đang bận.”
Dù sao Lâm Xu cũng đã gần 30 tuổi, mở miệng xin tiền cũng phải chuẩn bị tâm lý, cũng may ỷ vào thân mình bảy tuổi, có thể theo lẽ thường xin tiền cha kế.
“Chú Dương, chấu muốn mua một cái điện thoại.”
Lúc trả lời, đầu bên kia đã đổi người, nghe được giọng nói trầm thấp của người đàn ông, cô bỗng cảm thấy khẩn trường, ngừng thở nghe bên kia nói: “Vì sao muốn mua điện thoại?”
Không biết có phải ảo giác, ngữ khí của Lâm Tông Vực hoàn toàn khác với lúc ở nhà, chỉ một câu cô cũng có thể nghe ra sự lạnh nhạt như người trên cao nhìn xuống, đột nhiên dũng khí của cô bay sạch: “Thôi bỏ đi, con không cần nữa.”
Thừa dịp bên kia không trả lời, cô vội vàng ngắt điện thoại: “Con tắt máy đây.”
Đến buổi tối, cô mơ mơ màng màng ngủ, đèn trong phòng được bật lên, cô xoa mắt ngồi dậy, giương mắt nhìn về phía cửa, chỉ liếc mắt một cái tay đã khựng lại, Lâm Tông Vực mặc tây trang đứng trước cửa.
Thoạt nhìn hắn rất mệt mỏi, hai mắt đầy tơ máu, nhưng dù vậy vẫn khiến người khác không dễ đến gần, sự nghiêm túc và khắc chế trên người hắn đến cực hạn.
Dáng vẻ nghiêm túc nhưng lại làm những chuyện kia với cô, sự tương phải khiến cô không biết nên đối xử với người cha kế này thế nào, tầm mắt cô dừng ở tay hắn, hộp đồ màu trắng rất quen mắt, là hộp đựng điện thoại.
Cô ngơ ngác nhận lấy chiếc điện thoại kia, người đàn ông ngồi trên giường cô, cả người nhẹ bẫng, đột nhiên ngồi trên đùi hắn.
Cô cẩn thận mở hộp đựng điện thoại ra, lấy đồ bên trong ra, là chiếc điện thoại thường được quảng cáo trên TV, màu trắng xinh đẹp, trọng lượng rất nhẹ, bằng với sức lực như gà kia của cô cầm cũng không tốn bao nhiêu sức.
Không biết là hắn chọn hay Dương Kiệt chọn, Lâm Xu thấy rõ nó rất hợp với cô.
“Cám ơn ba ba, Xu Nhi rất thích.”
Dường như người đàn ông không hề hứng thú với điện thoại trên tay cô, sau khi cô thả điện thoại xuống, một tay hắn bế cô lên đi về phía phòng hắn.
Không hề nghi ngờ đêm nay cô sẽ ngủ ở phòng hắn. Cũng may lúc này hắn không muốn tắm chung với cô, bằng không trải qua một lần như vậy, cô không biết đêm nay có thể ngủ được hay không.
Lâm Tông Vực tắm nhanh, hoàn toàn không giống lần trước tắm rửa hơn nửa giờ, dưới thân hắn quấn khăn tắm, nửa người trên trần trụi, tay cầm khăn lông lau lóc, cô càng xem càng nóng mặt.
Dáng người Lâm Tông Vực thuộc kiểu đàn ông thuần thục, cơ bắp căng chặt, từng vết sẹo không chỉ không giảm mị lực của hắn, ngược lại tăng thêm vài phần rắn rỏi, cơ bắp của hắn không phải kiểu trắng nõn mà là kiểu đầy sức mạnh.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn hắn ngày càng lại gần, hô hấp cũng nhanh hơn, dường như khăn tắm kia quấn không chặt, sắp tuột đến nơi, cô nhìn chằm chằm bụng hắn, không biết là sợ hãi hay chờ mong nó rơi xuống.
Hắn lại lấy một cái hộp khác ra, cô tò mò bên trong là thứ gì, ít nhất nhìn vẻ ngoài thứ này phải quý hơn điện thoại của cô mấy chục lần, có điều đối với Lâm Tông Vực mà nói chẳng qua chỉ là lông gà vỏ tỏi, cũng không phải thứ hắn coi trọng.
“Ba ba, đây là gì?” Cô nhìn cái hộp xinh đẹp kia hỏi trực tiếp, dù sao trẻ con cũng không có nhiều tâm tư như vậy.
“Đây là quà của Xu Nhi.”
“Quà, là đồ chơi hả?”
Hắn trầm mặc trong giây lát, sau đó ngữ khí dịu dàng hơn nhiều: “Đúng vậy, là đồ chơi sẽ khiến Xu Nhi thoải mái.”
Nghe được chữ thoải mái, Lâm Xu đại khái đoán được thứ kia là gì, chỉ là không biết thân thể nho nhỏ này của cô có dùng được không, nhìn dáng vẻ hắn coi trọng kia sợ là đồ vật này được làm riêng cho cô.
Ngón tay thon dài của hắn đẩy chốt mở hộp ra, chiếc hộp mở ra không tiếng động, cố thấy bên trên lớp lụa lót màu vàng là những chiếc gậy bằng ngọc, bên trên có hạt nổi lên, có rất nhiều cái thô to, kích cỡ khác nhau, cái nhỏ nhất bằng ngón út, cái lớn nhất to bằng cánh tay cô, chiều dài cũng tương đương.
Hắn ngồi ở mép giường, đặt hộp gỗ trên đùi, xốc chăn lên để cô dựa lưng vào thành giường giơ chân lên, qυầи ɭóŧ dưới váy ngủ bao lấy nôn huyệt mềm mại, chính giữa là quả dâu tây mọng nước.