Chương 5: Không muốn dây dưa

Nghĩ đến đây, cô mỉm cười lạnh lùng, ngược lại hiện tại cô muốn nhìn xem lần này không có cô, Trương Dao còn có cảm thấy Hà Sở Sở tốt nữa hay không.

Cô xua xua tay, chán ghét nhìn Hà Sở Sở đang tỏ vẻ Tây Thi rơi lệ, nếu như Trương Thắng nhìn thấy cảnh này đương nhiên sẽ nghĩ rằng cô đang bắt nạt Hà Sở Sở, cũng chỉ có cô ngu như vậy, rõ ràng là đã thể hiện ra rõ như vậy rồi, nhưng bản thân cô lại nhìn không ra, khi bạn thân của mình khóc lóc thì bạn trai của mình sẽ mặc kệ bạn gái mà chạy đến an ủi bạn thân của mình.

Thật là tất cả đều là do cô tự mình chuốc lấy, chết cũng thật không oan ức gì, ngu đến mức như vậy cô không chết thì ai chết chứ?

“Bỏ đi, tớ không muốn nhắc đến chuyện này nữa, tớ vẫn chưa ngủ đủ giấc, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Hà Sở Sở vội vàng lau khô nước mắt, nhưng trong mắt vẫn còn đọng lại những vệt nước lấp lánh, lúc này đối phương đang nhìn cô, hơi có chút luống cuống tay chân, nhưng cũng tỏ vẻ cố tình ngoan ngoãn vô hại, nhu nhược nói: “Vậy được, vậy Dương Dương tiếp tục nghỉ ngơi đi, tớ đi trước đây, tớ vẫn còn báo biểu chưa có làm xong, tan làm tớ sẽ lại đây rủ cậu đi ăn tối.”

Vu Hiểu Dương vừa mới tiếp nhận sự thật rằng mình đã thật sự trọng sinh quay trở về ba năm trước, hiện tại cô cũng không còn muốn dây dưa cùng với cô ta nữa, không vội, cô vẫn còn rất nhiều thời gian, hiện tại cô cần thời gian để bình tĩnh lại một chút, sắp xếp lại những cảm xúc phức tạp của chính mình.

Cho nên cô cũng không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu, sau đó liền ngồi xuống ghế, dựa lưng vào ghế chuẩn bị đánh một giấc.

Hà Sở Sở đứng bên cạnh ghế của cô do dự một hồi, nhưng cũng không nói gì, cô ta nhặt áo dưới sàn lên rồi khoác lên người Vu Hiểu Dương, sau đó liền yên lặng rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa cùng với tiếng bước chân đã đi xa, Vu Hiểu Dương mới choàng mở mắt ra, trong mắt cô hiện lên một tia phức tạp, nhưng rất nhanh đã đổi sang sự kiên định, Hà Sở Sở, kiếp này tôi nhất định sẽ không để cô tùy ý đùa giỡn nữa, kiếp trước là do tôi ngu ngốc, ngu tới mức không có thuốc nào có thể cứu chữa được, kết cục cũng không có lời nào để nói, nhưng kiếp này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, tôi nhất định sẽ bảo vệ những gì mà bản thân muốn bảo vệ, không cho bất kỳ ai được động vào.

Thực tế thì ba năm cuối cùng của kỳ mạt thế giống như cả cuộc đời, có rất nhiều chuyện cô không còn nhớ rõ được nữa, dường như có rất nhiều chuyện đã xảy ra, lại giống như những chuyện đó dường như chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh một cái đã là hiện tại, cô vẫn còn có chút choáng váng ngây người, tất cả những chuyện đó cô thật sự đã trải qua hết rồi sao? Rốt cuộc là cô nằm mơ hay là thật sự đã trọng sinh? Là Trang Chu mộng hồ điệp hay là Mộng hồ điệp? Cô không biết, nhưng mà không sao cả, vẫn còn ba ngày nữa, thế giới sẽ cho cô câu trả lời, bất luận là có tin hay không, có nguyện ý hay không đều không có cách nào thay đổi được, đây chính là sự bất đắc dĩ của thế gian.