Chương 14: Trở thành một phiên bản hoàn toàn mới

Xách theo một đống bao lớn bao nhỏ khá nặng nề, hơn nữa đồ quá nhiều cũng không dễ đi, cô đành phải chịu đau cắn răng gọi taxi, bởi vì bây giờ một đồng tiền đối với cô cũng có thể mua được một gói mì ăn liền, là loại kém chất lượng nhất. Mà giá taxi đến khu công nghiệp ít nhất cũng phải ba mươi tệ, tương đương với ba mươi gói mì, đủ cho một người ăn trong một tháng.

Nhưng giờ cũng không còn cách nào tốt hơn, ba mươi tệ thì ba mươi tệ, cô không muốn trên xe buýt gặp phải đồng nghiệp cùng công ty, nếu không thì gặp phải Hà Sở Sở sẽ không thể nào bịa chuyện được, dù sao thì cô cũng đã nói với cô ta là cô không muốn đi ra ngoài, đến lúc đó mà chạm mặt thì làm sao có thể giải thích hợp lý được.

Về đến nơi, cô lập tức giấu tất cả đồ đạc vào trong một chiếc hộp có mật khẩu. May mắn là trong ký túc chỉ có cô và Hà Sở Sở, cho nên cũng tiện hơn rất nhiều.

Sau khi cất đồ đạc xong, cô đứng trước gương chỉnh trang lại một chút, làm ra vẻ mặt đau khổ, bi thương không thể tin được.

Ban đầu cô không tìm được cảm giác, nhưng khi nghĩ về những trải nghiệm trong những tận thế mà cô phải trải qua, nước mắt thực sự rơi xuống. Đây sẽ là lần cuối cùng cô yếu đuối như vậy, sau này cô sẽ không vì kiếp trước của mình mà khóc nữa, bởi vì bắt đầu từ giây phút này trở đi, cô chính là một phiên bản hoàn toàn mới.

Cô đoán Hà Sở Sở sẽ không về trước 12 giờ khuya, bởi vì cô ta là một cô gái “kỹ nữ lầu xanh” chính hiệu, vừa muốn sống buông thả lại vừa muốn giữ hình tượng bản thân vô cùng trong sạch chưa từng mất trinh, thì làm sao có thể không về nhà mà ngủ được chứ, nếu nói ra, mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Thế nên, không có lý do gì mà Hà Sở Sở không trở về, điểm này Hà Sở Sở rất thông minh.

Cô thì không bằng được, cô không thể chơi trò mánh khóe giống như cô ta, vận may cũng không bằng cô ta, trời sinh cô chỉ là một nữ phụ pháo hôi mà thôi (nhân vật phản diện bình thường), còn Hà Sở Sở mới chính là nữ chính, thoải mái đi đi lại lại trong thế giới mạt thế, các đàn ông xung quanh đều mê đắm cô ta đến chết đi chết mệt, khiến bọn bọ luôn khăng khăng một mực bảo vệ cô ta, không ai có thể chạm vào cô ta.

Còn cô chỉ là một tấm lá chắn để chắn những mũi dao sắc nhọn cho cô ta khi cô ta gặp phải nguy hiểm, tự nguyện dâng bảo vật cho cô ta, che đậy đi sự xấu hổ của cô ta trong lúc cô ta mãi mê tặng quà cho đàn ông, và tất nhiên điều cuối cùng chính là cô sẽ trở thành một tấm lá chắn vô dụng khi nữ chính tìm được hạnh phúc của chính mình.