Edit+beta: LinhladyTô Mộc vô cùng buồn chán ở trong phòng, nhìn tới bàn sách bày giấy tờ viết chữ nhỏ xinh đẹp, bản thân nàng không biết viết bằng bút lông nhưng nguyên chủ thì biết. Khi nàng nhập vào tong thân thể này ngay cả ký ức của nguyên chủ cũng thừa kế. Nhưng chỉ có một phần, phần còn lại không hiểu vì sao mơ hồ bị mất đi, hỏi hệ thống cũng không hay biết.
Tô Mộc đành phải chấp nhận, nhưng trực giác nói cho nàng biết, đoạn ký ức này khẳng định liên quan đến nguyện vọng của nguyên chủ, về phần tại sao chuyện trọng yếu như vậy lại bị mơ hồ, Tô Mộc cũng không biết. Có lẽ đoạn ký ức này đối với nguyên chủ là một loại gánh nặng, nhưng cho dù như thế nào đều muốn hoàn thành.
Nội tâm nguyên chủ rối rắm, thông qua việc thân thể Tô Mộc rung động nàng vẫn có thể cảm giác được. Chỉ là không nghĩ đến tình cảm nguyên chủ mãnh liệt như thế, thời điểm vừa mới bắt đầu, Tô Mộc có chút không thích ứng, về sau dần dần bả thân tự trấn an tâm tình mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Đến cùng có bao nhiêu thống khổ a?
Còn về việc bàn đọc sách có thể xuất hiện ở trong khuê phòng, hoàn toàn bởi vì Tư Đồ Mặc Uyên lúc còn thích nguyên chủ, sẽ làm việc ở trong này. Nguyên chủ cũng được cho phép sử dụng, không được động nhiều, chỉ có thể sử dụng giấy bút. Xem ra Tư Đồ Mặc Uyên yêu thích cũng không gì hơn cái này.
Bất ngờ hơn Tô Mộc cũng không nghĩ đến nguyên chủ có thể viết ra chữ thanh tú như thế, sau nghĩ lại mới nhớ nguyên chủ sinh ra ở gia tộc y học, chỉ là trong nhà đắc tội đại thần triều đình, bị hãm hại, mới tan cửa nát nhà.
Ngược lại Tô Mộc cảm thấy vui vẻ khi nguyên chủ là người của gia tộc y học, nếu vậy nếu nàng có một chút kiến thức y học cũng sẽ không bị ai hoài nghi.
Bởi vì nguyên chủ có dung nhan mỹ lệ mà thoát một kiếp, lại bị bán vào thanh lâu, biến thành nữ tử phong trần. Khác là nàng làm thanh quan, bán nghệ không bán thân.
Về sau, nàng bởi vì lớn lên giống người trong lòng của Tư Đồ Mặc Uyên nên bị thu vào phủ, ỷ sủng mà kiêu, Tư Đồ Mặc Uyên cũng không chạm vào nàng, có ngủ lại thì cũn đắp chăn thuần khiết nói chuyện, sau đó liền đi, đoán chừng là không muốn làm bẩn ánh trăng sáng trong lòng mà thôi. Ngược lại nguyên chủ lại tự cho mình là nữ chủ nhân. Cuối cùng, khi bị nữ chủ nghịch tập, kết cục vô cùng thê thảm.
Thích một người không thể thích. Chuyện này không hề sai, sai ở chỗ Tư Đồ Mặc Uyên rõ ràng không thích nguyên chủ nhưng lúc nào cũng tỏ thái độ ái muội, xem nguyên chủ như hồng nhan tri kỷ, bởi vì thích, nguyên chủ cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ là về sau nguyên chủ chậm rãi mất đi ý nguyện ban đầu chỉ muốn bồi ở bên cạnh hắn, thay vào đó là ghen tị, lòng dạ độc ác.
Khi một người nam nhân yêu, sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi, ngay cả hắn cũng không được. Khi hắn không yêu ngươi, cho dù ngươi bị thương, bị hãm hại hắn cũng quan tâm.
Nguyên chủ sao lại không hiểu đây? Thật ngốc làm cho người khác thương tiếc.
Suy nghĩ đến đây lực trên tay Tô Mộc vô thức tăng thêm, chữ viết vì thế mà trở nên vặn vẹo.
Tư Đồ Mặc Uyên đã lâu không tới nơi này, trên đàn cũng kết một tầng bụi mỏng. Tư Đồ Mặc Uyên không có tới, nàng cũng ít đánh đàn. Không phải là Tô Mộc thích Tư Đồ Mặc Uyên, nên biết đối tượng nàng tiến công chiếm đóng là Ám Thất, còn lí do không rời khỏi Tư Đồ Mặc Uyên, cái này là do hệ thống gợi ý, đoạn ký ức kia có quan hệ với Tư Đồ Mặc Uyên.
"Tiểu thư, giấy kia đã bị người làm hư." Ám Thất thấy bộ dáng nàng không yên lòng, mà dường như cũng không ý thức được hành động của mình, chữ viết có thể miễn cưỡng xem được cũng bị nàng làm cho mơ hồ không rõ, liền lên tiếng nhắc nhở.
"Hừ, nam nhân đều không phải là thứ gì tốt lành." Nghe được âm thanh Ám Thất từ phía sau vang lên, Tô Mộc liền quay đầu trừng Ám Thất một cái, sau đó nhỏ giọng nói một câu, không dám nói to sợ Ám Thất nghe được.
Có thể vẫn không tránh thoát lỗ tai Ám Thất, hắn sờ sờ sống mũi, hắn không biết mình nơi nào lại chọc tới nàng, xưng hô sao? Không đúng! Mình không phải đã sửa lại rồi sao? Ngẫm lại mình đường đường là Các Chủ ám các thế nhưng lại đi làm thị vệ, nàng lại còn làm vẻ mặt thế kia.
Quả thực không biết tốt xấu. Ám Thất hừ lạnh một tiếng, hắn làm thị vệ cho nàng chính là vinh hạnh của nàng.
"Không viết, không viết." Tô Mộc vứt bút lên bàn, gọi nha hoàn vào thu thập, " Thược Dược, Hoa Hồng, vào dẹp bàn sắp xếp lại."
Nói xong, lại đột nhiên nhớ tới nên đem đàn cầm lau sạch.
Đi đến nửa đường, dừng lại xoay người về phía Thược Dược hỏi, "Vương gia, trở về chưa?"
"Thưa tiểu thư, vương gia còn chưa hồi phủ." Thược Dược thành thật trả lời.
"Được rồi, đi thu thập đi!" giọng nói Tô Mộc lộ vẻ thất lạc.
"Tiểu thư, thật ra..." Vương gia gần một tháng nay đều ở cùng tân vương phi kia. Nhưng Thược Dược lại không đành lòng chứng kiến bộ dáng tiểu thư nhà mình chán nản, muốn nói lại thôi.
"Cái gì?" Tô Mộc dừng lại, quay đầu nhìn sang.
"Không có gì, không có gì, là nô tỳ lắm miệng." Khoát tay áo, lập tức kéo Hoa Hồng đi thu thập.
Trên đường đi nhìn qua Ám Thất một cái, chỉ cảm thấy không tín nhiệm. Không biết tiểu thư từ nơi nào mang hắn về, Thược Dược đang làm theo ý tiểu thư.
Tô Mộc đã sớm biết ý Thược Dược muốn nói, nàng cũng không muốn làm rõ. Nàng cũng biết Thược Dược rất trung thành, lúc chết cũng là vì che chở nguyên chủ mà bị loạn côn đánh chết.
Thở dài một tiếng, nguyên chủ còn nợ nàng ấy a, "Còn không đuổi kịp?"
Bây giờ mới nhớ tới Ám Thất, không thấy đi phía sau mình, liền gọi một tiếng.
Ám Thất nghe giọng nàng cáu gắt không tốt, tức giận đến thiếu chút nữa ném kiếm cất bước đi luôn, nếu không phải mình đáp ứng nàng hắn không thèm ở lại.
Tại sao lúc trước hắn có thể cảm thấy nàng đáng yêu, thiện lương được? Rõ ràng tính cách không tốt, lúc trước khi cứu mình nhìn rất thiện lương, hiện tại được rồi, mới một tháng, đã bại lộ bản tính. Còn cái tên vương gia kia, có cái gì tốt mà nhớ thương? Còn không phải là mặt nóng dán mông lạnh.
Ám Thất hừ lạnh, nhưng bước chân vẫn đi theo.
...
Tô Mộc làm ướt khăn thêu, lau sạch nhè nhẹ bụi bám vào. Giống như là vuốt ve người mình yêu đã lâu, vẻ mặt đầy hoài niệm, vui sướиɠ.
Hai người cứ như vậy yên tĩnh ở bên ngoài bàn đá, người đứng người ngồi, như một đôi bích nhân.
Ám Thất ôm kiếm, vẫn là một thân trang phục màu đen, khuôn mặt không như thường ngày vui vẻ mà lạnh tanh như người ta nợ hắn mấy trăm vạn vậy.
Khiến nha đầu đang liếc trộm Ám Thất bị gương mặt tuấn tú của hắn làm cho xấu hổ đỏ mặt. Phát hiện hôm nay toàn thân Ám Thất một bộ ta cực kỳ khó chịu, các ngươi không nên chọc ta, khiến đám người kia bị doạ trắng bệch mặt, không dám nhìn Ám Thất một cái nào nữa.
Hơi thở càng trở nên lạnh lẽo, vốn dĩ đã lạnh, hiện tại càng lạnh hơn. Hù dọa người đi qua đều run sợ, tăng nhanh bước chân, sợ không may chọc phải hung thần này.
"Tiểu Thất, ngươi hù bọn họ." Tô Mộc rõ ràng cảm giác được khí tràng người bên cạnh biến hóa, ngừng động tác trong tay, lên tiếng nhắc nhở.
"..." Nghe câu này, hắn lại khó chịu.
Nhưng không nghĩ tới người bên cạnh lại bày mặt thối. Cái gì mà Tiểu Thất, hừ, lừa hắn nói đây là tên thân mật, hắn là điên mới tin tưởng nàng.
"Tiểu Thất, đừng nháo được hay không?" Tô Mộc nâng trán, tại sao nàng có cảm giác không phải có một thị vệ mà có một đứa con trai. Đường đường là Các Chủ, sao lại ngây thơ như thế?
Ám Thất nhìn bề ngoài lạnh lẽo, kì thực vô cùng kiêu ngạo. Xem ra hệ thống nói không hẳn là sai, đại khái miêu tả vẫn có căn bản căn cứ. Nếu không, một người giống như khối băng, làm sao sẽ lộ ra cái vẻ mặt này, hệ thống thật không lừa nàng.
Hệ thống: Giờ đã biết là ta không gạt người đi:)
"Hừ..." Như thế nào? Sao hiện tại giống như hắn mới là người sai, giống như hắn đang cố tình gây sự, nghĩ hắn đường đường các chủ Ám các bây giờ lại còn bị kêu một cái tên ngây thơ như vậy, thật sự buồn cười, rõ ràng đều là nàng sai.
Rất lâu sau Ám Thất không nghe thấy Tô Mộc đáp lời, cúi đầu liếc qua Tô Mộc, phát hiện hai tay Tô Mộc nâng cằm lên, cười tủm tỉm nhìn Ám Thất, tựa như đang nịnh nọt hắn, này lúc mắt đào hoa cong thành trăng non, trông rất đẹp mắt, trong mắt tựa như nói ngươi đừng tức giận có được không.
Bị nhìn chằm chằm Ám Thất có chút mất tự nhiên, xoay đầu sanh nơi khác, nhưng vết ửng đỏ bên tai đã sớm bán đứng tâm tình hắn, "Hừ", đừng tưởng rằng nàng như vậy, hắn sẽ tha thứ cho nàng, hắn làm sao có thể chấp nhận loại xưng hô ngây thơ như thế, sớm biết như vậy đã không nó tên cho nàng.
Mặc dù mặt vẫn thối, nhưng hơi thở Ám Thất so với vừa rồi ngược lại thu liễm không ít, giống như đã bớt giận. Cho dù vẫn lạnh lùng, trong lòng Tô Mộc cảm thấy thiết lập của Ám Thất đã sụp đổ, xem ra là không làm nổi gương mặt lạnh này rồi.
Tô Mộc nhìn chằm chằm Ám Thất, càng vui vẻ hơn, bên tai Ám Thất càng đỏ.
"Kỳ thật trước kia ta ở thanh lâu sau mới tới nơi này..." Nói đến đây, Tô Mộc vô ý thức nhìn Ám Thất một cái, phát hiện hắn không lộ vẻ mặt khinh bỉ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp, "Mà vương gia là người mang ta từ cái nơi ăn thịt người kia cứu ra, trong lòng ta vương gia tựa như ánh rạng đông, cho nên ta rất thích hắn."
Lúc đầu hắn rất kinh ngạc khi Tô Mộc nói với hắn những lời này, về sau mới nghĩ có lẽ nàng muốn tìm một người thổ lộ hết tâm sự, cũng im lặng nghe Tô Mộc kể. Nhưng khi nghe được từ thích, Ám Thất âm thầm nắm chặt tay ôm kiếm.
"... Vương gia gần đây giống như bề bộn nhiều việc, luôn luôn ở cùng vị vương phi mới qua cửa kia giống như đã quên ta, đúng vậy ta cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu, làm sao khiến người nhớ kỹ." Tô Mộc mờ mịt thất thố nhìn góc tường xa xa, không biết đang nhìn cái gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ám Thất cúi đầu trông thấy bộ dáng Tô Mộc chán nản, giống như là sa vào hồi tưởng, giống như biến thành người khác hoàn toàn không giống nữ tử vừa chọc giận mình. Trong đó cũng có chút đau lòng nàng, không nghĩ tới nàng có thể kiên cường như vậy.
Ám Thất rũ mắt, bỏ tay ôm trước ngực xuống, xem nhẹ sự khác thường trong lòng.
Trong lòng cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào, thấy nàng rất đáng thương, thật lâu chưa lên tiếng.
Trong lúc hắn nghĩ kỹ tìm từ thích hợp để chuẩn bị an ủi Tô Mộc, tay không cầm kiếm mới vừa dự định đặt trên đầu Tô Mộc, đúng lúc ngoài cửa lại truyền đến âm thanh.
Ám Thất nhanh chóng thả tay xuống, để bên người, một tay sít sao nắm lấy kiếm, mu bàn tay nổi gân xanh, mà tay kia chính là nắm thật chặt, mơ hồ có thể trông thấy gân xanh nổi lên.