Hôm nay Lâm Y Tình không đi làm, Nghiêm Phong gọi cho cô nhưng kết quả lại không có nối máy. Anh lo lắng lái xe đến chung cư cô ở lại bàng hoàng phát hiện cô đã dọn đi. Rốt cuộc là vì sao cô lại rời khỏi anh, căm giận, bất an và lo lắng không ngừng xáo trộn tâm trí anh. Nghiêm Phong muốn từ bạn bè cô để hỏi tin tức về cô nhưng lại đau lòng phát hiện anh không biết một ai cả! Anh chưa từng tìm hiểu hay hỏi đến những người xung quanh cô. Bây giờ anh mới bản thân mình tồi tệ như vậy. Anh giận cô rời đi không một lời giải thích càng giận bản thân mình vô tâm chẳng biết chuyện gì xảy ra. Hôm trước rõ là anh cảm thấy cô có chút khác thường ấy vậy mà anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân, không hề hỏi han cô. Nghiêm Phong không ngừng nhắn tin, gọi điện cho Lâm Y Tình nhưng mãi không thấy hồi đáp:
“a!!!” anh tức giận ném hết xấp tài liệu xuống bàn. Rồi hét lên thật to với người trước mặt:
“Cậu đi tìm cô ấy về đây ngay!”
“Vâng!”
Nghiêm Phong ngả lưng trên ghế dựa nhắm mắt lại như muốn che giấu đi sự tức giận của mình. Tức giận đã qua nhưng cảm giác bất an lại không ngừng ập đến! Anh phải làm sao đây? Cô muốn rời khỏi anh? Cô không cần anh phải không??? Anh... anh nên làm gì bây giờ. Bây giờ anh chỉ biết nhất định phải tìm cô về, tìm về... không để cô rời khỏi. Anh nhất định phải chính tay xây cho cô một chiếc l*иg giam xinh đẹp, để cô không thể rời khỏi anh...
---*---*---*---
Hôm nay Trần Vĩ đến Lục gia chuyển lời của Tống Dật đến Vân Tuyết và đem đồ đạc của Tống Dật chuyển ra ngoài. Vân Tuyết cũng không tiện giữ người, chỉ gọi điện bảo Tống Dật chiều nay sang Lục gia ăn cơm. Tống Dật cũng không từ chối.
Hai giờ chiều Lục Thiên thiên cùng Vương Tu Kiệt gặp đối tác tại Phường Lạc Cư. Vị kia là người sáng lập ra FOREVER - một công ty thương mại khá nổi danh ở Anh trong hai năm vừa rồi.
Vương Tu Kiệt không chỉ muốn có chỗ đứng trong lĩnh vực thiết kế trang sức đá quý, thiết kế thời trang mà còn mở rộng sang thương mại dịch vụ. Và sau nhiều cân nhắc anh quyết định chọn FOREVER thành đối tác lâu dài. Tuy công ty chỉ mới thành lập nhưng lại có chiến lược quyết đoán đạt được thành tựu và gây tiếng vang lớn ở Anh Quốc. Giám đốc điều hành FOREVER là John Leon hiện tại đã chính thức chuyển đến thành phố A phát triển. Hôm nay Vương Tu Kiệt đến gặp John Leon chủ yếu về hợp tác xây dựng trung tâm thương mại và khu du lịch tại thành phố S - nơi được xem là khá sầm uất và tiềm năng ở đất nước này. Vương Tu Kiệt có thói quen đến sớm mười phút trước giờ hẹn, hiện tại đến nơi John Leon vẫn chưa đến. Anh bèn gọi cho cô một ly nước ép cam.
Ít phút sau một người đàn ông thân hình cao ráo khoảng một mét chín, mái tóc xoăn vàng cùng đôi mắt màu xanh nhạt đặc biệt nổi bật bước đến:
“Xin lỗi, tiên sinh chính là Vương tổng đỉnh đỉnh đại danh của Jewellery?”
Vương Tu Kiệt tiến lại bắt tay John Leon.
“Không dám, ai chẳng biết FOREVER có lãnh đạo mưu lược, quyết đoán nổi danh phải không John tiên sinh?”
Nhìn hai người trước mặt chào hỏi cô lại có cảm giác không nói nên lời, có cần làm màu vậy không? Không thú vị! Trong lòng âm thầm bĩu môi.
“Vị tiểu thư xinh đẹp như hoa này là...”
Lục Thiên Thiên cũng mỉm cười thân thiện trả lời:
“John tổng xin chào, tôi là thư ký của Vương tổng, Lục Thiên Thiên.”
John Leon nghe cái tên Lục Thiên Thiên thì như nhớ đến chuyện gì đó không khỏi nhìn Thiên Thiên thêm vài lần. Phát hiện “bảo bối” của mình đang bị nhìn chằm chằm Vương Tu Kiệt chó chút nóng nảy bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
“John tiên sinh mời ngồi!”
“Không biết tiên sinh thích gì nên Vương mỗ cũng không gọi trước, John tiên sinh muốn dùng gì cứ tùy tiện gọi.”
“Vậy tôi không khách sáo!”
Một bàn ăn thịnh soạn được dọn lên. Người trên bàn trầm mặc động đũa. Từ khi phát hiện cái tên John Leon chết bằm kia nhìn đâm đâm “bảo bối nhà anh, anh liền không thèm để ý hắn. Chăm chỉ mà gắp thức ăn cho “Thiên bảo bối a~” nào là :
“Món này em thích, ăn nhiều vào!”
“Món này cũng khá ngon, thử xem.”
“Món này dinh dưỡng, nên ăn nhiều chút…” vân vân mây mây... Đầu Lục Thiên Thiên như có thêm một bầy quạ đen lượn lờ.
Móa nó cô thật muốn chửi thề đó được chưa! Thiên Thiên đưa đôi mắt sáng quắc nhìn người đàn ông đang hăng say gắp thức ăn bỏ vào bát mình. Người ngồi đối diện vẫn đang chăm chú nhìn hai người.
Lục Thiên Thiên đem chân đá chân anh một cái, lúc này anh mới phát hiện đôi mắt ‘hiền hòa’ của cô. Bất giác có chút khó nói, anh cười gượng:
“Em… ăn đi...”
Lục Thiên Thiên trong lòng nổi đóa: Tức chết mị rồi. Anh nhìn xem thức ăn muốn tràn ra khỏi bát, anh xem tôi là heo à.
“Vương tổng hẳn là sáng lại quên uống thuốc. Mong John tổng đừng để ý.” Cô lườm Vương Tu Kiệt rồi lại quay sang nói chuyện với John Leon.