Chương 17: "trẻ con" giận dỗi

"Đúng là phụ nữ thay đổi nhanh thật. Hôm qua còn mới nói quan tâm tôi, bảo vệ tôi, bây giờ lại trở mặt không muốn nữa. Em được lắm.." Vương Tu Kiệt cúi mặt nói giọng hờn dỗi. Lục Thiên Thiên nhìn thái độ của người đang cúi gầm mặt xuống kia trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút có lỗi.

"Cái biểu tình kia của anh là đang trách tôi sao? Nhưng rõ ràng người vô lý trước là anh mà.."

Anh vẫn không lên tiếng, cúi mặt thấp xuống, chẳng khác nào là một đứa trẻ đang giận dỗi. Hành động "yêu nghiệt" kia làm cho Lục Thiên Thiên cảm thấy có lỗi thập phần. Cô bước lại gần anh, đưa hai ngón tay cầm lấy ống tay áo của anh rồi lắc nhẹ.

"Này, anh là đang giận dỗi tôi sao?"

"..."Anh vẫn không ngước mặt lên nhìn cũng chẳng trả lời cô.

"Sao lại giận dỗi như trẻ con thế? Anh làm tôi cảm thấy mình có lỗi đó".

Vốn đây chỉ là kế sách để lừa cô nhận lỗi nhưng không hiểu sao anh lại giận dỗi thật, không kiềm được mà trách cô, bản thân chẳng khác nào là đứa trẻ.

"Chẳng phải cô nói nào là ở bên cạnh tôi, bảo vệ tôi nào là quan tâm tôi. Chưa gì đã muốn đi rồi". Lời nói êm dịu kia ra khỏi miệng Vương Tu Kiệt như hóa đá, anh không nghĩ là mình lại nói những lời mà mình nghe xong lại muốn động thổ luôn.

"Ồ, thì ra là không muốn tôi đi sao?" Lục Thiên Thiên nghe được câu này thì vui vẻ tột cùng, còn anh thì đôi tai đỏ tía trong lòng vô cùng hối hận.Lục Thiên Thiên đưa tay lên sờ chiếc tai đỏ của anh rồi nói nhỏ vào lỗ tai anh:

"Trông cũng dễ thương đấy."

Anh ngẩng đầu lên quay sang nhìn gương mặt người đang cười nhạo mình. Trong lòng không ngừng trách cái kế hoạch khốn kiếp của mình, cô gái này lại ngang nhiên xem anh là con nít. Hai gương mặt gần sát nhau, Vương Tu Kiệt cảm thấy vô cùng căng thẳng còn cô gái kia lại hiển nhiên xem như là câu chuyện cười. Vương Tu Kiệt quay mặt sang chỗ khác "Tôi không so đo với em".

"Thôi được, tôi không trêu anh nữa, hợp đồng thì tôi vẫn kí, có điều.. thật sự chỉ được về sau khi anh về thôi sao? Không có ngoại lệ à?" Lục Thiên Thiên đi ra đối diện Vương Tu Kiệt hỏi.

"Có."

"Là được về trước sao?"

"Không phải về trước mà là.. về cùng tôi". Anh đứng lên mặt đối mặt với cô mà nói.Nhìn ánh mắt kiên định kia cô lên tiếng:

"Thôi được, nhưng mà tạm thời tôi sẽ không kí hợp đồng."

"Vì sao?" Anh đứng dậy, bật khỏi ghế lòng có chút gì đó lo sợ hỏi cô.

"Cuối tuần này tôi trở về thành phố A, nên tạm thời hợp đồng cứ để khi nào anh qua đó hẵng kí."

Nghe được lời này của cô anh nhẹ nhỏm hẵng ra.

"Được."

"Vậy là hết chuyện rồi. Không biết tổng tài của chúng ta đã muốn về chưa?"

Bụng Lục Thiên Thiên bắt đầu cồn cào, kêu đói "ọt ọt~". Vương Tu Kiệt dời mắt nhìn xuống nơi phát ra âm thanh, trong lòng cười thầm "thì ra là đói rồi!".

"Có muốn đi ăn.. với tôi không?" Anh nhìn cô với ánh mắt chân thành. Còn cô thì không quan tâm đến vấn đề anh có chân thành hay không mà điều cô quan tâm chính là anh trả tiền.

"Anh mời?"

"Ừm". Anh nhẹ gật đầu.

"Vậy thì đi mau, tôi đang rất đói". Lục Thiên Thiên hí ha hí hửng giục anh đi ăn, cuộc đời cô thích nhất là ăn mà đặc biệt là được người khác mời. Được ăn ngon lại có người trả tiền, có ngu mới không ăn..

Vương Tu Kiệt lái xe đến một nhà hàng gần đó, chọn một góc thoáng mát, ít người qua lại, ngồi xuống. Bây giờ anh có chút căng thẳng bởi vì đây là lần đầu tiên anh đi ăn cùng một cô gái, lại là một cô gái "đặc biệt" đối với anh. Anh cứ cảm giác là lạ, không quen."Cô muốn ăn gì?"

"Tôi á?"

"Thôi thôi, cô tự gọi món đi". Anh truyền menu cho cô, trong lòng thấy hơi khẩn trương.

"Ồ". Lục Thiên Thiên cầm lấy menu gọi nhân viên và gọi món rồi quay sang hỏi anh:

"Anh có muốn ăn thêm món gì không?"

"Không cần, như vậy đủ rồi."

"Được". Cô mỉm cười rồi quay sang khẽ gật đầu với cô nhân viên.Vài phút sau các món ăn được đem lên, cô nhìn một bàn thức ăn mà hoa cả mắt "thật là kí©h thí©ɧ thị giác a~", vừa nhìn là muốn bỏ vào miệng liền. Cô ngước lên nhìn Vương Tu Kiệt hai mắt sáng ngời.

"Anh động đũa trước đi."

"Hả, ờ.. Không cô cứ tự nhiên đi". Anh bị đôi mắt thơ ngây kia làm ngây ngốc vài giây mới phản ứng.

"Vậy.. tôi không khách sáo nữa". Lục Thiên Thiên mỉm cười rồi bắt đầu ăn.

Dường như anh đã phát hiện ra được điều thú vị của cô thư ký này "Đúng là ăn rất giỏi". Vương Tu Kiệt cười một cái rồi cũng bắt đầu động đũa. Cả hai rất chuyên tâm, một người chuyên tâm ăn, còn một người chuyên tâm ngắm người đối diện ăn, thật là mỹ cảnh.Sau khi ăn xong cả hai rời khỏi nhà hàng.

"Cũng không còn sớm, tôi đưa cô về."

"Được".Anh lái xe đưa cô về Tống gia.

"Hôm nay rất cảm ơn anh, bữa ăn rất ngon".

"Ngon.. vậy thì thường xuyên đi ăn cùng tôi".

"Được". Cô mỉm cười rồi chào tạm biệt anh.

"Vậy tôi lên nhà đây, anh cũng về nghỉ ngơi đi".

"Được, tạm biệt".

"Tạm biệt".