"Thật ra không nhiều cũng chẳng ít, nhưng đủ để hiểu về con người sâu thẳm trong anh."
Lời nói của Lục Thiên Thiên vừa dứt người đàn ông kia thoáng chút bất ngờ.
"Cô hiểu con người tôi? Hiểu như thế nào?" Vương Tu Kiệt nhếch miệng cười khổ. Anh không tin trên đời này có ai hiểu được anh, nhưng mà sâu thẩm trong tim anh cũng thật hy vọng có người hiểu được mình.
"Một người mang trái tim đầy tổn thương từ thuở bé: Bị gia đình vứt bỏ tàn nhẫn, bị ám ảnh quá khứ, mang nỗi sợ sâu trong tâm, đêm đêm bị ác mộng cuốn lấy nhưng chỉ giữ khư khư trong lòng mà chẳng bao giờ chia sẻ cùng ai. Che giấu quá khứ bi thương để không ai biết được."
Anh nghe được những lời này, tay bóp chặt thành nắm đấm. Cô đúng có hiểu biết rất nhiều về anh, nhưng anh thật sự tò mò rằng những thông tin này từ đâu cô biết.
"Đúng là biết khá nhiều đấy. Nói, vì sao cô biết những điều này?"
"Vì sao ư? Vì quan tâm nên mới biết."
Cô không thể nói bởi vì anh là nam phụ trong cuốn tiểu thuyết mà cô đã từng đọc, nói như vậy anh sẽ tin sao? Đương nhiên là không mà.. có khi anh lại cho rằng cô từ trong bệnh viện bước ra ấy chứ. Nhưng nếu nói cô quan tâm anh thì cũng chẳng sai. Anh và cô có cùng cảnh ngộ, đều bị gia đình vứt bỏ, tuổi thơ của cả hai đều phải nếm trải nhiều ngang trái. Vì đồng cảm mà cô quan tâm anh, vì cùng cảnh ngộ mà đối với cô anh trở nên đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi mỗi chi tiết xảy ra trong đời anh cô đều khắc ghi..
"Quan tâm sao? Vậy cô đến đây phỏng vấn cũng vì quan tâm tôi?"
"Đúng. Cũng vì quan tâm anh". Lục Thiên Thiên vẫn nghiêm túc nhìn anh mà nói.
Vương Tu Kiệt nhếch một bên miệng, trong lòng thì khinh bỉ: "Người phụ nữ này nói chuyện thật nực cười nhưng mà cũng thật cảm động!". Những lời hoang đường đó làm sao anh có thể tin đây. Cô quan tâm anh dù cho anh và cô chỉ mới gặp? Nhưng mà vì sao trên gương mặt cô anh lại không phát hiện ra một chút giả dối nào.
"Cô...thích tôi?"
Trái tim cô chợt rối loạn, cô nên trả lời thế nào đây. Cô còn chẳng hiểu lòng mình như thế nào thì làm sao có thể trả lời cho anh biết.
"Không biết nữa, tôi chỉ là muốn anh không phải rơi vào cảnh khốn cùng." Ánh mắt sâu thẳm pha chút bi thương nhìn anh.
Có lẽ câu đáp án này đối với anh mà nói còn ý nghĩa hơn là câu cô thích anh. Vương Tu Kiệt im lặng nhìn thật sâu vào mắt Lục Thiên Thiên nhớ lại cảnh tượng trong thang máy lúc nãy, từng câu, từng chữ mà cô nói đã được anh khắc vào trong tim. Có lẽ vì nó mà vết thương sâu thẳm trong tâm hồn kia sẽ mau chóng lành lại..
"Cô...tên gì?"
Anh bây giờ không nghi ngờ mà là đang rất tò mò về cô. Tò mò về người con gái mà anh chưa hề phát sinh cảm giác chán ghét mỗi khi có tiếp xúc cơ thể. Và hơn hết là tò mò về cô gái đã nói sẽ ở bên anh, bảo vệ anh.
"Tôi tên Lục Thiên Thiên". Cô hơi ngạc nhiên khi anh hỏi tên mình.
"Vẫn còn muốn làm ở đây chứ?"
"Ừm, vẫn còn." Cô nhìn anh chậm rãi trả lời.
"Được, vậy trước hết làm thư ký riêng của tôi."
"Nhưng mà thật ra tôi muốn vào bộ phận thiết kế. Làm thư ký thì chắc tôi khó có thể hoàn thành.."
"Chẳng phải cô nói muốn bảo vệ tôi sao? Tôi là đang cho cô cơ hội ở cạnh tôi."
Nghe câu nói này của Vương Tu Kiệt, Lục Thiên Thiên trong lòng thầm mắng "Gì đây? Tên này đang tự luyến sao? Cô đây chỉ là có lòng tốt muốn giúp ngươi bước ra khỏi ám ảnh nên mới nói thế, bây giờ dùng nó để nói là cô muốn ở bên ngươi? Haha, nực cười. Nhưng mà rõ ràng phản ứng của nam phụ sau khi được nữ chính cứu thì lại khác xa so với ta cứu vậy. Cùng là một tình huống nhưng lại là hai thái độ trái ngược vậy. Trong truyện rõ là hắn biết ơn với Lâm Y Tình nói chuyện ôn nhu với cô ta bao nhiêu. Còn đối với mình lại giống như hắn là người ban ơn vậy. Thật khó hiểu mà"
"Thôi được, tôi sẽ làm thư ký cho anh. Nhưng mà tôi nói trước, tôi chưa làm thư Ký bao giờ nên sẽ có sai sót đến lúc đó thì đừng có mà trách tôi."
"Được, đưa hồ sơ của cô đây."
Lục Thiên Thiên bước đến bàn làm việc của Vương Tu Kiệt đưa sấp hồ sơ đến trước mặt anh.
"Đây".
"Cô sống ở thành phố A?"
"À đúng rồi, quên nói cho anh là tuần sau tôi sẽ trở về thành phố A. Vì thế thư ký như tôi anh chỉ sử dụng được khi Jewellery chọn về phát triển ở thành phố A."
"Cô cũng biết Jewellery sẽ về thành phố A phát triển?"
"Ừm, bất ngờ lắm sao? Những chuyện của anh trước đây tôi đều biết và chuyện này cũng không ngoại lệ. À quên nói cho anh biết, tổng giám đốc bên Phong Hạo là vị hôn phu cũ của tôi". Cô nhẹ mỉm cười với anh."Ồ, thật là trùng hợp nhỉ! Anh ta cũng sắp đến rồi hay là cùng tôi gặp mặt đi?" Anh thực chất là không tin lời cô nói.Cô không muốn gặp nam nữ chính sợ sẽ gặp phiền phức nên liền phản bác:
"Hay là thôi đi. Ngày mai tôi hãy đến làm việc. Tôi bây giờ không thể đến gặp anh ta".
"Có gì đâu phải sợ, tôi ở cùng cô mà, dù gì lấy thân phận là thư ký của Jewellery chứ chẳng phải là vị hôn thê cũ". Nghe cô từ chối anh càng khẳng định cô đang nói dối nên ra sức thuyết phục cô.
"Ừ, cũng có chút đạo lý, vậy được thôi, gặp thì gặp."
Tiếng chuông điện thoại trên bàn là việc chợt reo lên, Vương Tu kiệt vội bắt máy.
"Thưa ngài, Tổng giám đốc của Phong Hạo và thư ký của anh ta đã tới."
"Được, dẫn người đến phòng làm việc của tôi."
"Vâng ạ."
Ngắt điện thoại anh nhìn cô:
"Người đến rồi, theo cô nên chuẩn bị gì tiếp đãi."
"Nghiêm Phong sao? Anh ta rất thích uống cafe sữa nóng không đường".Anh bắt đầu cảm thấy hơi nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và hắn có lẽ giống như cô nói.
"Được, vậy cô có biết tôi thích uống gì không?"
"Cái này trong truyện không nói làm sao tôi biết được" suy nghĩ là vậy nhưng cô vẫn trả lời "Không biết."
"Chẳng phải biết rất nhiều về tôi sao? Sao chuyện đơn giản như vậy lại không biết?"
Cô gượng cười:
"Vậy anh thích uống gì?"
"Cappuccino."
"Được. À phải rồi, Nghiêm Phong còn đi cùng với một người nữa phải không?"
"Ừm. Đi cùng với thư ký của anh ta."
"Đúng là như vậy rồi, hai người đó đúng là thân mật mà." Cô mỉm cười rồi rời đi.
* * *
"Mời hai vị đi hướng này."
Cô nhân viên quầy lễ tân đến cửa phòng Tổng giám đốc gõ cửa.
"Vào đi". Vương Tu Kiệt rời khỏi bàn làm việc đi thẳng đến cửa, cô nhân viên mời hai vị khách kia vào và lui ra khỏi phòng.
Người đàn ông mặc bộ vest đen lực lãm bước vào, gương mặt hoàn mĩ bởi mỗi chi tiết trên khuôn mặt đều mang đến sự hài hòa. Vẻ mặt nghiêm nghị càng làm cho gương mặt ấy thêm phần cuốn hút.
Theo sau anh là một người phụ nữ có vẻ ngoài hoàn hảo, khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng cùng với set áo vest và chân váy màu xám trong thật xinh đẹp.
"Nghiêm tổng hoan nghênh anh đến Jewellery". Vương Tu Kiệt đưa tay về phía Nghiêm Phong.Nghiêm Phong bắt lấy tay anh.
"Vương tổng, hôm nay đến làm phiền anh rồi."
Lục Thiên Thiên đem nước bước vào.
"Hai vị mời dùng". Đặt ly nước xuống bàn Lục Thiên Thiên mới ngước mặt nhìn hai người đối diện.
"Trời ơi! Là cái tên mà mình gặp trong toilet. Thật là xấu hổ chết đi được."Lục Thiên Thiên đưa tay che mặt sợ anh nhận ra mình.Lâm Y Tình phát hiện ra thân phận của Lục Thiên Thiên thì lên tiếng.
"Lục tiểu thư."
"Chết, bị phát hiện rồi". Lục Thiên Thiên cười gượng gạo
"Hì."
"Thiên Thiên sao em lại ở đây?" Nghiêm Phong đứng dậy nhìn cô.
"Tôi làm việc ở đây." Cô không mặn không nhạt trả lời.
"Làm việc?" Anh nghi hoặc nhìn cô.
Vương Tu Kiệt thấy phản ứng của Nghiêm Phong thì chắc chắn là những lời trước đó cô nói đều là sự thật.
"Cô ấy là thư ký mới của tôi. Nghiêm tổng và thư ký Lục quen nhau sao?"Lục Thiên Thiên trong lòng thầm nghĩ: "Tên này, cũng giỏi giả bộ ấy chứ. Rõ là biết mà vẫn cố ý muốn hỏi."
"Thì ra cô ấy làm thư ký cho Vương tổng. Trước đây, gia đình chúng tôi có giao tình."
"Ồ, thì ra là vậy." Nghe lời kia của Nghiêm Phong, Vương Tu Kiệt mới cho rằng Lục Thiên Thiên khi nãy là nói thật.Giọng nói êm ả vang lên:
"Lục tiểu thư không phải đang giữ chức phó tổng ở công ty Lục Thiên sao? Sao lại chạy đến đây làm thư ký cho Vương tổng?"
Lục Thiên Thiên không trực tiếp trả lời mà hỏi lại:
"Cô là Lâm Y Tình?"
"Đúng vậy." Cô ta nhẹ nhàng gật đầu.
"Đúng là rất xinh đẹp."
Cô mỉm cười rồi quay sang Vương Tu Kiệt khẽ cúi người:
"Vương tổng tôi xin phép được về trước. Ngày mai tôi lại đến làm việc."
"Được rồi, cô về đi." Anh biết cô bây giờ đang trong tình huống khó xử nên cũng không muốn giữ cô lại.Cô lùi về phía sau mấy bước rồi đi ra khỏi phòng.
"Phù, gặp được hai nhân vật chính trong lúc này quả là không vui chút nào. Haizz bây giờ mình phải đi ăn sáng thôi!"