Nhà trọ Yên Chi.
“Sương nhi, mau ra ngoài ăn cơm đi.”
“Dạ.”
Bụp... Binh... Bang...
Một loạt tiếng động vang lên trong phòng ngủ, lát sau một bóng dáng chạy ra chạy thẳng vào phòng bếp.
Cạch... Xoảng... Xoảng... Choang...
Lại thêm một hồi âm thanh vang lên, một lúc sau bóng dáng ấy lại chạy ngược lại vào phòng ngủ.
Rầm.
“ Lại nữa rồi, cái con bé này sao không đàng hoàng một chút chứ. Không
biết có cần dọn gì không nữa, thôi khỏi luôn chắc là mấy cái chén mới
lại đi nữa rồi. Không biết nó làm gì mà mê mệt mấy cái cuốn sách đó như
vậy nữa, mình mà không lo, bỏ mặt nó không biết nó sống sao đây.” Suy
Nghĩ của bà chủ nhà trọ.
trở lại phòng nào
Nhìn đây là
phòng thật hay bãi rác công cộng vậy, vỏ mì, vỏ bánh, vỏ chai, vỏ kẹo đủ cả. Còn quần áo, giày, tất, đồ ngủ, đồ nhỏ thì tồn một đống còn để mọi
nơi trong phòng. ( chắc là bãi rác quá)
Người cần tìm đang nằm trên giường ôm quyển tiểu thuyết đọc hăng say, xung quanh là các bao đồ ăn.
“Thật ngu không gì bằng, tuy mi giống tên ta nhưng sao không giống ta hử. Cái con nữ chính này ngược ngươi cũng đáng lắm, dành nam nhân với người ta
mà cũng không biết giấu tí sao. Thật là làm nhục cái tên xinh đẹp của ta quá đi mà, ( thỉnh lược vài ngàn từ)......... Hừ lĩnh cơm hợp cuối
truyện, nữ phụ ác nhất truyện, ta mà là mi ta sẽ thay đổi tất, ai bảo
tên mi lại giống ta, nhưng tiếc quá em ơi chị đây giờ không quan tâm,
đi tắm cái đã ha... ha... ha...”
Vâng đó là Tử Lan Diệp Sương của chúng ta đấy, vừa bình luận xong cuốn tiểu thuyết [ Bảo Vệ Em, Tình Yêu ].
Trong phòng tắm.
Tử Lan Diệp Sương bắt đầu pha nước ấm tắm, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Tử Lan Diệp Sương ngâm mình trong làn nước ấm, thoải mái tới ngủ quên
mất. ( thật bái phục chị)
Tử Lan Diệp Sương thấy cô đang đi
trong một không gian màu trắng, cô đi mãi mà không thấy điểm dừng. Đi
được một khoản nữa thì thấy trước mặt một cái gương lớn, hai bên trái
phải là hai cánh cửa phân biệt là màu đỏ và màu vàng. Tử Lan Diệp Sương
bước tới gần, trong gương phản chiếu một cô gái mập mạp đang nhìn cô.
“Cô là ai thể hở, mà sao ta lại ở đây vậy. Này cô ra đây được không, ở trong đó không thấy khó chịu sao hở.”
Tử Lan Diệp Sương nhìn cô gái mập trong gương nhíu mày lại, cô nhớ cô đang tắm mà ở đâu lại đứng nơi kỳ lạ này chứ. Còn cô gái này sao lại ở trong gương, ở đó chơi vui sao ta. ( bó tay chị này thật là IQ cao mà không
chịu nghĩ.)
“Tôi là cô mà cô cũng là tôi”
Cô gái trong
gương lên tiếng, nói xong cô gái cũng bước ra ngoài. Giờ Tử Lan Diệp
Sương biết cãi gì gọi là mập như heo nái, người trước mắt cũng khoản 450 cân đi. ( 1 cân TQ = 1/2 cân VN. này là tính theo cân TQ nhá mọi
người.). Nhìn từ trên xuống dưới nói thật mích lòng, cô gái này người đủ mỡ để làm vài nồi rồi.
“Cô muốn gì ở ta mà đưa ta tới đây chứ?.”
Tử Lan Diệp Sương có linh cảm mình phải chịu khổ, mà đúng thật là vậy chỉ là hiện giờ còn chưa biết.
“Tôi được tạo ra trong cuốn sách mà cô đọc. Tôi không muốn tiếp tục sống làm người ác, bị mọi người phỉ nhổ. Lúc tôi chuyển kiếp có lợi dụng dị năng của mình, tách linh hồn làm hai đưa vào thế giới khác. Linh hồn đó là
cô, chỉ không ngờ là cô lại tự lập linh thức cho mình nên tôi không
cưỡng ép dung hợp lại được, đành đưa cô vào đây.”
{ Tử Lan Diệp Sương} nhìn chằm chằm cô mà nói, giọng nói như xa xăm làm cô rùng mình.
“Cô đùa ta chắc, mà dù là thật thì sao nào cô muốn ta và cô dung hợp là không thể.”
Tử Lan Diệp Sương sững sốt, sau đó nhận ra ý của lời nói { Tử Lan Diệp
Sương } cô phản bác không do dự. Cô chính là cô không cần là ai khác, dù là thật cũng không thể.
“Tôi tìm cô đã lâu, tôi muốn cô giúp tôi cãi lại định mệnh.”
{ Tử Lan Diệp Sương } nhìn cô khẩn cầu nói, nhìn { Tử Lan Diệp Sương }
như vậy cô lại nhớ tới mẹ. Mẹ cô cũng từng dùng ngữ điệu ấy khẩn cầu cô
sống thật tốt, đã 6 năm rồi. 6 năm người phụ nữ ấy ra đi, vì người đàng
ông bội bạc kia mà ra đi mãi mãi. Nếu không có dì nhận cô về nuôi thì
không biết cô có sống được không nữa, cô từng hỏi người đàng ông đó vì
sao. Vì sao không cần cô và mẹ, vì sao phải ở bên người khác. Lúc đó cái cô nhận được là cái nhìn khinh bỉ của người đảng ông đó và tiếng cười
nhạo của ả đàng bà bên cạnh, từ đó cô khép mình lại sống như một ấu
trùng trong vỏ tại nhà dì.
Thấy Tử Lan Diệp Sương ngẩn người, {
Tử Lan Diệp Sương } chờ đợi trong nóng nãy. Thời gian có hạng, nếu cô
không đáp ứng thì ngay bây giờ { Tử Lan Diệp Sương } cô sẽ biết mất.
Nhìn thấy thời gian trôi mà Tử Lan Diệp Sương chưa thoát khỏi được ký
ức, { Tử Lan Diệp Sương } đành phải ra tay trước vậy. Bàn tay { Tử Lan
Diệp Sương } xuất hiện một luồng khói trắng, vung tay lên ngay lúc cánh
của màu đỏ mở ra thì đẩy Tử Lan Diệp Sương vào trong đó.
Đang trong hồi ức của mịnh bỗng thấy choáng váng mặt mày, Tử Lan Diệp Sương còn nghe một giọng mói vang lên trong đầu.
“Hãy giúp tôi thay đổi số phận mình, bên cô tôi sẽ sống dùm cô 2 năm. Tôi
không đủ thời gian, tôi phải tan biến vì sử dụng dị năng đặt thù quá
nhiều lần. Nhờ cô vậy, tôi sẽ để ký ức của tôi cho cô.”
Mọi thứ trở thành bóng tối, khi Tử Lan Diệp Sương một lần nữa tỉnh lại sẽ ra sao. MỜI XEM CHẬP SAU NHA.
^O^^O^^O^^O^^O^
Mọi người đừng ai đi tắm mà ngủ quên nhá, rất dễ gặp chuyện đấy. hazzz
không biết Tiểu Sương Sương của ta làm sao với thân hình mới ta.