Quyển 1 - Chương 7: Nô tỳ nữ phụ 7

Lý Thầm bị sờ soạng một hồi, quay đầu nhìn Vương thiếu chậm mất nửa nhịp, lúc này, cửa thang máy chậm rãi khép lại, Vương thiếu bên trong vẫn giữ nụ cười nho nhã lịch sự đang nhìn cô chằm chằm, nhìn cô tới mức rợn cả tóc gáy, thân thể mềm mại khẽ rùng mình một cái.

Lý Thấm gan to còn chưa liên tưởng đến chuyện vòng tay hồng ngọc từng xuất hiện trước mặt Vương thiếu đã hại cô mất lớp ngụy trang, chỉ thầm xoắn vặn trong suy nghĩ khẩu vị của Vương thiếu này thật là đặc biệt, cô ăn mặc như bà bác trung niên mà anh còn có hứng thú dụ dỗ, sở thích của Vương thiếu quả thật không giống người thường.

Trong thang máy, đàn em Lam không kiên nhẫn, chất vấn anh ta một cách tủi thân: “Anh vẫn vừa ý Mạnh Y Y đúng không?”

Vương thiếu vẫn còn chìm trong dư vị của xúc cảm và mùi thơm trong một thoáng cọ xát trong nháy mắt kia, bị vị hôn thê hỏi, anh ta ngơ ngẩn: “Ai cơ?”

Anh cũng không biết tên thật của Audrey là gì, Mạnh Y Y rất có danh tiếng trong trường nhưng không vang xa đến nỗi có thể khiến Vương thiếu chú ý.

“Mới vừa rồi, người đi từ thang máy ra ngoài đó, em thấy anh nhìn cô ta chằm chằm.” Đàn em Lam cực kỳ tức giận. Cô ấy là đứa con gái được yêu thương nhất nhà họ Lam, là cô theo đuổi Vương thiếu có gia thế thấp hơn nhà họ Lam một bậc, dựa vào thế lực gia tộc buộc Vương thiếu phải đính hôn cùng với cô.

Cô thích sự thủ thân như ngọc, khắc chế chính bản thân mình của Vương thiếu, cho tới tận bây giờ không nghe thấy bất cứ tin đồn phong hoa tuyết nguyệt nào của anh ta ở bên ngoài, cho rằng anh ta là người thâm tình biết trù tính, không ngờ Mạnh Y Y vừa xuất hiện, những trù tính của Vương thiếu liền đóng băng.

Đàn em Lam còn chưa biết trước đó Vương thiếu còn làm chuyện điên cuồng hơn, chẳng qua thủ đoạn của anh ta quá cao minh, bản lĩnh phong tỏa tin tức thuộc hạng nhất, trước mắt tin đồn chỉ tồn tại một cách không công khai trong vòng bạn tốt của anh ta.

“Ừ, cô ấy rất thú vị.” Vương thiếu cho rằng người cô nói là Lý Thấm, thản nhiên thừa nhận.

Đàn em Lam nín thở, kìm nén bực dọc tới đỏ cả mặt, cô nhìn Vương thiếu bằng ánh mắt căm tức, tính cách được nuông chiều ương bướng nổi lên, cô vung tay muốn cho Vương thiếu một cái tát.

Vương thiếu ung dung túm lấy tay cô, không coi lửa ghen của cô ra gì, còn khá nghiêm túc véo cổ tay cô một cái. “Tay em to thật đấy, chẳng trách lại có sức mạnh như vậy.”

Đàn em Lam: Tức chết tôi, muốn dùng mạng đổi mạng!

Cô hồi tưởng độ lớn cổ tay của Mạnh Y Y, vóc người cô ta to lớn xinh đẹp, thân mình cao ráo đầy đặn, khung xương cũng chẳng nhỏ, cổ tay cũng không nhỏ! Dựa vào đâu chỉ nhắm vào mình cô?!

Mạnh Y Y vẫn không biết cô đã âm thầm cõng nồi thay Lý Thấm, đang chuẩn bị nhắm vào bạn trai cũ Bạch Vân Hạo, ngoài ra còn giật dây để Lý Thấm phối hợp diễn xuất với cô.

“Không, tớ không muốn tiếp xúc với cái tên ngớ ngẩn đó.” Mạnh Y Y quấn lấy Lý Thấm, từ kí túc xá trong trường tới tận phòng trọ của hai người, đuổi tiếp tới phòng nghỉ ngơi của hội sở.

“Hôm nay Phương thiếu bao phòng lớn, tên B ngu kia nhất định cũng có mặt, câu đi cùng tớ đi, tớ giới thiệu cậu cho hắn, tớ chuẩn bị...” Mạnh Y Y xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đưa ý kiến.

“Coi như tham gia tụ họp của Phương thiếu thì hôm nay bọn họ cũng làm tiệc hóa trang, anh ta có thể nhận ra cả cậu, huống chi là tớ...” Lý Thấm chuẩn bị thay váy dạ tiệc màu vàng kem do giám đốc An chọn, bị giám đốc An chê qυầи ɭóŧ quá to, buộc cô phải đổi qυầи ɭóŧ.

“Ai mang qυầи ɭóŧ tới đây làm gì?” Gần đây Lý Thấm là trọng điểm chịu theo dõi, nguyên nhân là do lần trước ở trong phòng bao của Vương thiếu, cô đã nổi tiếng to, thắng Vương thiếu mấy triệu, hai quản lý tầng cao thua đến mất mặt tìm giám đốc An chỉ đích danh Lý Thấm.

“Tớ có! Tớ có hai chiếc quần tam giác buộc eo, cực kỳ hợp với lễ phục của cậu.” Mạnh Y Y ôm hai cái hộp đi từ phòng thay quần áo của mình ra, cô mở ra, bên trong là hai cái qυầи ɭóŧ mới tinh.

“Tớ không hiểu hai cái này, một cái màu xanh da trời, một cái màu đỏ sao có thể cực kỳ hợp với bộ lễ phục màu vàng này của tớ?” Lý Thấm khϊếp sợ với khiếu thẩm mỹ màu sắc của Mạnh Y Y.

Giám đốc An nhìn đã tới giờ đâu còn để ý tới thẩm mỹ màu sắc gì nữa, tùy tiện chọn một cái bắt Lý Thấm thay: “Chỉ cần em không lăn từ cầu thang xuống thì ai biết em mặc đồ lót màu gì?”

“Vậy còn bắt em đổi làm gì? Qυầи ɭóŧ vải bông của em rất tốt mà?” Lý Thấm ngơ ngẩn hỏi.

Giám đốc An vô cùng tức giận dúi đầu cô: “Nhỡ đâu khách quen của em muốn đưa em ra ngoài chơi một chút, cái qυầи ɭóŧ vải bông ô mai ngây thơ đó của em bị lộ ra thì nhìn được sao?”

Mấy cô át chủ bài đứng xem cười ồ lên: “Nhìn được chứ, đặc biệt quyến rũ, nói không chừng khách cũng thích ô mai.”

Sau khi mặc ổn, Lý Thấm cảm thấy không quen lắm: “Em cảm thấy như không mặc vậy, cái này phải dùng buộc nên có cảm giác không đáng tin cậy lắm.”

Mạnh Y Y lơ đễnh phất tay một cái: “Yên tâm yên tâm, sẽ không rơi đâu.”

Giám đốc An thắt nút cho cô, xinh đẹp lại đơn giản, không thể thắt chặt, thắt chặt sẽ siết thành dấu vết trên da thịt không hề dễ coi chút nào, chính vì thế Lý Thấm mới cảm giác lành lạnh như thể không mặc.