Quyển 5 - Chương 4: Nữ phụ Học bá

Vì lý do này, giáo viên chủ nhiệm đã đặc biệt tới nói chuyện với học thần Kha Tuyệt Tinh, muốn cùng anh phân tích và thảo luận cách nào khiến cho Triệu Nhã Liên có động lực và chí cầu tiến hơn một chút.

Kha Tuyệt Tinh im lặng một lúc, sau đó anh nói: “Thưa thầy, có phải thật ra Triệu Nhã Liên là con gái ngoài giá thú của thầy không! Em còn nhớ khi cậu ấy viết tên của phụ huynh vào bảng danh sách, cậu ấy chỉ viết tên của mẹ mình thôi.”

Tính tình của giáo viên chủ nhiệm được quyết định dựa vào thứ hạng của mỗi cá nhân trong toàn khóa, đương nhiên ngoại trừ Triệu Nhã Liên, thái độ khi ông đối xử với cô luôn là nghiêm khắc, nhưng trong lòng luôn mang hy vọng mong cô được tốt hơn.

Ví dụ như đối với người đứng nhất toàn khoá Kha Tuyệt Tinh, thái độ của ông luôn hiền từ, tươi cười như một người bố già, nghe anh nói vậy cũng không tức giận, dáng vẻ ông chủ yếu là bất đắc dĩ.

“Không có chuyện đó đâu, sư mẫu của em là fan hâm mộ về sách của mẹ em ấy, nên bà ấy mới đặc biệt quan tâm bảo thầy trông nom Triệu Nhã Liên.”, quả thật là có chuyện này, tuy nhiên sự chăm sóc mà vợ ông nói không nhất thiết phải là kiểu hành vi hiện tại của một người giáo viên chủ nhiệm.

Khi chuyện yêu sớm của Kha Tuyệt Tinh và Ôn Mễ bị phanh phui, thái độ của giáo viên chủ nhiệm luôn là nhắm mắt làm ngơ, nhưng vì chuyện này có liên quan đến Triệu Nhã Liên, nên ông đã kêu Kha Tuyệt Tinh tới để nói chuyện, khiến Kha Tuyệt Tinh không thể không để tâm tới Triệu Nhã Liên, nếu không giáo viên chủ nhiệm nhất định sẽ thường xuyên tìm anh để nói chuyện.

Tâm trí của Triệu Nhã Liên có chút lơ đễnh, chủ yếu là do bộ truyện tranh Nhật Bản mà cô đang theo dõi vừa mới cập nhật, nên cô muốn nhanh chóng lên mạng xem, nhưng Kha Tuyệt Tinh đã tịch thu điện thoại di động của cô.

Cô cắn môi, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói chuyện với Kha Tuyệt Tinh, nhưng cô lại sợ Ôn Mễ ngồi phía sau nghe thấy cô nói chuyện với anh, sau đó lại tới gây sự, nên cô đã viết vài chữ vào sổ tay, ra hiệu cho Kha Tuyệt Tinh ngồi bên cạnh nhìn thấy.

Nhưng Kha Tuyệt Tinh lại không biết hoặc là anh không phát hiện ám hiệu của cô, cũng có thể nói là anh không muốn để ý đến cô, vẫn cúi đầu chăm chú nhìn vào cuốn sách của mình.

Trong lòng Triệu Nhã Liên rất ngứa ngáy, khó chịu không kìm nén được, cô cố lấy hết can đảm, duỗi ngón tay chạm vào Kha Tuyệt Tinh.

Nhưng Kha Tuyệt Tinh vẫn phớt lờ cô, coi đó chỉ là sự đυ.ng chạm trong lúc vô tình của cô.

Triệu Nhã Liên không thể chịu đựng thêm được nữa, cô trực tiếp dùng ngón tay kéo lấy tay Kha Tuyệt Tinh, cố gắng thu hút sự chú ý của anh.

Kha Tuyệt Tinh quay đầu nhìn cô, thấy dáng vẻ cô khẩn trương chỉ vào cuốn sổ trên bàn, ra hiệu anh mau xem nó, Kha Tuyệt Tinh cụp mắt nhìn xuống, sau đó lại tiếp tục quay đầu nhìn vào cuốn sách của mình.

Này, có cần lạnh lùng như vậy không? Triệu Nhã Liên cũng không vì vậy mà bỏ cuộc, tiếp tục duỗi ngón tay quấy rối anh.

Kha Tuyệt Tinh chịu đựng sự đâm chọc của cô.

Vài phút sau, Triệu Nhã Liên không chọc vào tay anh nữa, thay vào đó hành động của cô càng trở nên táo bạo hơn, thò tay chọc vào eo anh.

Kha Tuyệt Tinh nắm lấy tay cô đặt xuống dưới bàn, ấn chặt nó lại, không quay đầu qua, cũng không thèm nói lời nào, dáng vẻ hai người cứ như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình, vừa nắm tay vừa đọc sách.

Triệu Nhã Liên trợn tròn hai mắt nhìn tay của mình đang bị anh nắm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần dần dần trở nên đỏ bừng, con ngươi liên tục đảo qua đảo lại, sợ bị người khác phát hiện, nhất là Ôn Mễ đang ngồi ở phía sau, nhưng cô lại không dám vùng vẫy thoát ra, tâm trạng vô cùng phức tạp, không còn tâm trí học hành gì nữa.

Vì vậy, sau bài kiểm tra cuối tuần, cô lập tức được nhìn thấy điểm số hiển thị trên màn hình, trong khoảnh khắc Triệu Nhã Liên nhìn thấy con số màu đỏ tươi kia, cả người cô liền cảm thấy choáng váng mờ mịt.

Ôn Mễ ở bên cạnh bật cười thành tiếng: “Càng ngày càng nát, quả nhiên là bùn nhão không thể đắp thành tường.”

Các bạn học ở bên cạnh nhìn thấy, đều tức giận trừng mắt nhìn Ôn Mễ, người đứng thứ tư trong lớp như Triệu Nhã Liên còn là bùn nhão, vậy bọn họ không bằng hạng Triệu Nhã Liên thì là cái gì?

Rõ ràng cô là người đứng thứ tư trong lớp, nhưng điểm số lại hiện lên phông chữ đậm màu đỏ tươi, đây chính là sự yêu mến của giáo viên chủ nhiệm dành cho Triệu Nhã Liên.

Vào tối thứ bảy, các thành viên trong tiểu nhóm học tập rời đi lúc mười giờ, chỉ bỏ lại Triệu Nhã Liên ở giảng đường lãnh nhận hình phạt nghiêm khắc, cùng với Kha Tuyệt Tinh, người vô tội nhưng lại bị cô liên luỵ.

Triệu Nhã Liên muốn nói lời xin lỗi với Kha Tuyệt Tinh, nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ đọc sách của anh, dáng vẻ cứ trì trệ không thể thốt nên lời.

Kha Tuyệt Tinh thấy cô không có một chút năng lượng, đã vậy còn phải ở lại đây cả đêm, anh đặt sách xuống, giọng điệu trầm thấp nói với cô: “Thầy đã tìm tôi nói chuyện rồi, thầy nói chỉ cần điểm số của cậu được cải thiện, thầy sẽ cho phép tôi làm bất cứ chuyện gì.”

Triệu Nhã Liên mờ mịt: “Cho dù điểm số của tớ không được cải thiện, nhưng chỉ cần dựa vào cái danh hiệu hạng nhất toàn khoá đó của cậu, thầy vẫn sẽ cho phép cậu làm bất cứ chuyện gì thôi!”

Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ luôn hành động liều lĩnh tuỳ ý như vậy, những thứ như đạo lý, tình người đều chỉ như nước chảy mây trôi trước mặt ông thôi, muốn nói chuyện với ông thì cần phải có điểm số cùng thứ hạng, nếu như không đạt tới yêu cầu của ông, thì đừng hòng nói chuyện trước mặt ông.

Kha Tuyệt Tinh thấy cô không hiểu những lời anh nói, kiên nhẫn bổ sung thêm lần nữa: “Thầy cho phép tôi làm bất cứ chuyện gì với cậu, cậu có hiểu không? Cho dù cậu có khóc lóc, cầu xin được tha thứ hay là chạy đi tìm thầy mách lẻo, thầy cũng sẽ không để ý đến cậu.”

Dường như Triệu Nhã Liên đã nhớ lại những ký ức không tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn thu lại nét hồng hào, có hơi tái nhợt.

Sau đó, cô cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Kha Tuyệt Tinh, thái độ có chút không được tự nhiên, lo lắng hỏi anh: “Cậu định làm chuyện gì khiến tớ phải khóc lóc cầu xin được tha thứ?”

Xen lẫn với sắc mặt bẽn lẽn lo lắng đó của cô, dường như còn mang theo một nỗi khát vọng không muốn người khác biết được.