Quyển 1 - Chương 15: Người hầu nữ phụ 1

Tam cô nương của Ngôn Phủ - Ngôn Hương Quyên vừa sinh ra trên người đã có mùi thơm lạ lùng, Ngôn Phủ chuẩn bị giao nàng ta cho trưởng lão Vô Hoa rèn luyện.

Ngoài mấy người lãnh đạo ở Ngôn Phủ, không ai biết được chân tướng của việc này, bao gồm bản thân Ngôn Hương Quyên.

Mọi người đều cho rằng Ngôn Tam cô nương bị trưởng lão Vô Hoa nhìn trúng, muốn nhận làm đệ tử, vậy nên đều vui vẻ phấn chấn.

Dù sao trưởng lão Vô Hoa cũng là người đứng thứ hai phái Thanh Tu, có thân phận địa vị dưới một người trên vạn người, trở thành đệ tử của ông ta, cho dù là đệ tử ghi danh hay đệ tử bình thường cũng đủ làm cho Ngôn Phủ nở mày nở mặt một thời gian.

Ngôn Phủ nói một không hai ở trong thành, ngay cả thành chủ cũng là con rối do Ngôn Phủ đưa lên, trong phái Thanh Tu to lớn có mấy trăm trung đẳng thuộc gia tộc, không có gì ngạc nhiên khi họ điên cuồng như vậy.

Khi người lãnh đạo nói Tam cô nương có thể dẫn ba hầu gái đi theo, nữ nhân trong toàn phủ nổi lên cuộc đấu tranh kịch liệt như mưa máu gió tanh vì chuyện này.

Lâm Mộc đứng dậy từ trên giường chủ nhân, lúc hầu hạ chủ nhân mặc quần áo, nghe hắn nhắc tới việc này với giọng điệu mang theo vẻ châm chọc, dường như hắn không xem trọng kết cục của đường muội.

Nàng âm thầm ghi nhớ truyện này ở trong lòng, nàng có quan hệ tốt với vài tỷ muội trong phủ, các nàng đều tranh nhau đến đầu rơi máu chảy vì ba vị trí này, trở mặt thành thù, nếu đây là một cơ hội trời cho thì nàng nên thông báo cho các tỷ muội từ sớm.

“Thật ra ngươi rất ngoan ngoãn, thấy ngươi không nói đến chuyện muốn có được một vị trí, nếu ngươi mở miệng thì chủ nhân ta không sẽ lấy một vị trí cho ngươi.” Chủ nhân nhéo chiếc cằm nhỏ tinh tế của Lâm Mộc, không đứng đắn trêu đùa.

Lâm Mộc to gan nhìn chủ nhân bằng ánh mắt hờn dỗi, mở miệng nói bằng giọng điệu uyển chuyển động lòng người, dịu dàng và quyến rũ. “Chủ nhân muốn đuổi nô tỳ đi, nô tỳ không muốn đâu, phải ở lại khóc lóc cầu xin, nô tỳ muốn đi theo chủ nhân cả đời, xin chủ nhân rộng lượng, hãy xoá bỏ nghiệp chướng của nô tỳ!”

Nàng vừa nói vừa cúi người nhu nhược động lòng người, dáng người thướt tha lả lướt, buổi sáng thức dậy nàng cố tình không kéo kín cổ áo, cố ý để cho chủ nhân thấy được cần cổ mảnh khảnh tinh xảo và xương quai xanh xinh đẹp mê người.

“Ta cũng luyến tiếc ngươi, trong các nô tỳ ta thương ngươi nhất.” Không biết chủ nhân có hiểu được ý nàng hay không, hắn đứng đắn nhìn cảnh xuân lộ ra của nàng với thái độ không để tâm, nói có lệ vài câu rồi xua tay đi ra sân.

Nàng cũng không tin lời chủ nhân nói, miệng của nam nhân toàn là gạt người. Huống hồ là chủ nhân của nàng, hắn là một chủ nhân tàn nhẫn độc ác, có vô số thuộc hạ đã bỏ mạng dưới tay hắn.

Nếu hôm nay nàng mở miệng nói với chủ nhân mình muốn đến phái Thanh Tu để học hỏi, thì đêm nay sẽ bị chủ nhân phái người đến treo cổ trong khi vẫn còn sống sờ sờ.

Nàng đã chứng kiến nhiều chuyện như vậy rồi, nên nào dám xúc phạm đến uy nghiêm của chủ nhân? Sợ mạng sống không đủ dài, hay sợ đám binh sĩ ẩn thân của chủ nhân không đủ nhanh?

Nô tỳ trong viện nhiều như nước chảy, ngoài nàng và Hi Trân, những người khác đều là gương mặt xa lạ.

Nhớ tới việc này, trong lòng Lâm Mộc trở nên lạnh lẽo.

Lâm Mộc dịu ngoan tiễn chủ nhân rời đi, nàng đứng ở cửa thật lâu không rời tầm mắt khỏi bóng dáng chủ nhân, dáng vẻ tập trung, say đắm chủ nhân đến quên cả thời gian, chủ nhân thấy không có việc gì, trong cả sân, không, là toàn bộ Ngôn Phủ và cả trong thành đều che kín thuộc hạ của chủ nhân, họ thấy là được.

“Lâm Mộc, ngươi đang nhìn gì thế?” Một giọng nói ôn nhu thanh nhã vang lên từ phía sau.

Lâm Mộc quay đầu nhìn lại, có một nữ nhân đang từ từ đi tới, Hi Trân mặc một bộ đồ màu lục nhạt cao cổ, trang điểm thanh nhã xinh đẹp.

Hi Trân là một nữ nhân có khí chất tao nhã xuất chúng, cũng là bảo bối trong lòng chủ nhân.

Một năm trước, trong viện của chủ nhân còn thiếu một số lượng lớn nô tỳ, nên Lâm Mộc được tổng quản trong phủ điều tới hầu hạ chủ nhân, nàng đã ở đây đến bây giờ, Hi Trân là người duy nhất làm chủ nhân tức giận, nhưng vẫn kiên cường tồn tại bên người chủ nhân.

Nhiều lần Lâm Mộc nhìn thấy nàng ta chống đối chủ nhân, không nghe lệnh, từ chối chủ nhân, thái độ cao ngạo vô lễ, có khi Lâm Mộc cảm thấy nàng ta sắp mất mạng, nhưng chủ nhân vẫn rất nhường nhịn, bao dung cho nàng ta.

Đây là chuyện thần kỳ! Lâm Mộc lập tức coi trọng Hi Trân, cư xử với nàng ta bằng thái độ dễ bảo, làm gì cũng không dám tranh trước, vì sợ làm nàng ta mất lòng, làm chủ nhân chán ghét.

Có thể là do hành vi thức thời của mình nên Lâm Mộc đã trở thành nô tỳ được chủ nhân sủng ái, trình độ chỉ đứng sau Hi Trân.

Thật ra Lâm Mộc cũng không muốn được chủ nhân đối xử như vậy, mỗi lần bị chủ nhân lâm hạnh, nàng luôn sợ hãi chủ nhân sẽ bóp chết nếu chân không gian đủ rộng, dáng người không đủ phóng đãng quyến rũ.

Nàng cũng không tự tin như Hi Trân, nàng rất muốn sống.