Chương 9: Thay Đổi 4

Nói đến đây, hệ thống thanh âm lớn một chút, như là kiêu ngạo ưỡn ngực: [Không sao, ta sớm đã có an bài, "Thực Tập Sinh Tinh Anh” đã sắp được bắt đầu, tôi đã thêm tên của cô vào trong đó.]

"Đó là cái gì?"

[Là một chương trình giải trí về sinh viên ở chốn công sở, địa điểm ghi hình ngay tại công ty khoa học kỹ thuật Triêu Vân của bá tổng...]

Rất nhanh, xe dừng lại trước cửa biệt thự, "Tiểu thư Trầm Thần, đã tới rồi."

Tưởng Lăng cắt đứt quá trình xuất thần của cô.

"À được." Trầm Thần không chút lưu luyến xách túi lớn túi nhỏ của cô xuống xe, Tưởng Lăng cũng xuống xe theo.

Hắn chuẩn bị sắp xếp ngôn từ, lời nói lăn một vòng ở cổ họng, chỉ thấy Trầm Thần đã nhìn về phía trong xe: "Còn có chuyện, trợ... Cố tổng."

Trong bóng đêm, tầm mắt hai người lại đồng thời nhìn về phía cô.

Trầm Thần của trước kia, chỉ biết ra vẻ thân cận gọi anh là Chi Hi.

Trầm Thần không phát hiện sự khác thường của hai người, tiếp tục nói: "Biệt thự này quá lớn, tôi một mình không quá quen."

Tưởng Lăng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, xem ra vừa rồi hắn suy nghĩ nhiều, Trầm Thần vẫn là Trầm Thần trước kia.

Chỉ sợ kế tiếp, lại nhiệt tình mời Cố tổng ở chung.

"Tôi nghĩ kỹ rồi, thật ra ở ký túc xá trường học là tiện nhất, cho nên muốn dọn về."

Tưởng Lăng sửng sốt.



Trầm Thần tiếp tục nói: "Nhưng đồ của tôi ở chỗ này tương đối nhiều, có thể làm phiền anh ngày mai tìm người giúp tôi dọn nhà được không?"

Không khí trở nên yên lặng.

Hai người đều không nghĩ tới, cô sẽ chủ động đề nghị rời đi.

Ánh mắt Trầm Thần thành khẩn, ngược lại khiến Tưởng Lăng trở tay không kịp.

Như vậy cũng tốt, không cần hắn phí nhiều miệng lưỡi nữa.

Dư quang nhìn thoáng qua Cố Chi Hi, thấy anh ngầm thừa nhận, Tưởng Lăng liền gật đầu: "Có thể, tôi sẽ sắp xếp người."

Trầm Thần cong mi mắt: "Vậy tôi cám ơn trợ lý Tưởng trước."

Dù ở chỗ này cũng không gặp được bá tổng, rốt cục có thể kết thúc việc ngày ngày đạp xe đạp công cộng lên núi tới mức chân muốn tóe lửa.

Nhìn Trầm Thần cười híp mắt xoay người, Tưởng Lăng trở lại xe, mở miệng hỏi: "Cố tổng, bây giờ còn cần thông báo cho Cố Bách hay không?"

Trước mắt Cố Chi Hi hiện ra khuôn mặt tươi cười lộ ra tám cái răng trắng, nhàn nhạt lắc đầu.

Nếu cô ấy đã tự động rời đi, sau này hai người cũng sẽ không còn gặp nhau nữa, cũng không cần thiết nữa.

"Vâng." Tưởng Lăng thắt lại dây an toàn, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, Cố tổng, vừa rồi ngài đi đâu trước cửa khách sạn vậy"?

Cố Chi Hi trầm mặc một lát, chậm rãi nhìn về phía gân đùi còn đang co rút.