Chương 6: Thay Đổi 1

"Cô nói cái gì?"

Trầm Thần mỉm cười: "À, không có gì, ý tôi là cuộc sống của Cố tổng, đường dài gian nan."

Đám người nhìn cô: "Cô gái nhỏ này, cũng rất có tầm nhìn xa trông rộng đấy."

Vừa rồi bị nhiều người vây quanh như vậy, cũng không luống cuống.

Tiệc tối đã gần kết thúc, Trầm Thần cũng không còn việc gì, xoay người trở lại bên cạnh đội trưởng, Trương Nam giữ chặt cô, nhỏ giọng hỏi: "Cố Chi Hi đã đi rồi sao?"

Trầm Thần gật gật đầu.

Nghe vậy, cô có chút thất vọng: "Sao lại về sớm như vậy, tôi còn muốn nhìn anh ấy thêm, trong tất cả đàn ông ở đây, anh ấy đẹp mắt nhất."

Trầm Thần nhìn cô, vỗ vai cô trấn an: "Đừng lo lắng, mặc dù anh ta đi sớm, nhưng cũng không nhất định đã rời khỏi đây."

"Hả?"

Hai mươi phút sau, tài xế đã sớm nhận được tin và chờ ở cửa khách sạn không kiềm được, gọi điện thoại cho trợ lý Tưởng Lăng của Cố Chi Hi: "Alo, trợ lý Tưởng, là tôi. Cố tổng rốt cuộc khi nào mới ra?"

Tưởng Lăng nghe đối phương nói Cố Chi Hi còn chưa lên xe, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, gọi điện thoại cho Cố Chi Hi, không ai nhận.

Kỳ quái.

Hắn lập tức quay lại bàn xin lỗi đối tác kinh doanh vừa trò chuyện, vội vã rời đi.

Đi được nửa đường, lúc xuyên qua cổng vòm, Tưởng Lăng chạm phải một bóng người, thân thể đối phương nhẹ nhàng, thoáng cái bị đẩy lui vài bước.

Hắn buộc miệng thốt ra một câu xin lỗi, lại giương mắt nhìn, người đang xoa vai ở đối diện đúng là Trầm Thần, chữ cuối cùng liền kẹt lại.



Trầm Thần tựa hồ không nhận ra hắn, cũng không nhìn hắn thêm lần nào, nói một câu "Không sao" rồi định rời đi..

Tưởng Lăng nhanh chóng lướt mắt qua khuôn mặt cô.

Cô đã thay lại quần áo của mình, tâm trạng có vẻ đặc biệt vui vẻ, khóe môi hồng nhuận nở nụ cười.

Tưởng Lăng nhíu mày, nhanh chóng liên tưởng vẻ mặt của cô với Cố Chi Hi không biết đi đâu...

Trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện có người cố tình chuốc thuốc Cố Chi Hi, chỉ là cuối cùng không thành công.

Đáy lòng hắn sinh ra chút hoài nghi, gọi Trầm Thần lại: "Tiểu thư Trầm Thần, xin hỏi cô đã gặp Cố tổng chưa?

Trầm Thần dừng bước, dưới sự nhắc nhở của hệ thống đã nhận ra đối phương -- Trợ lý của bá tổng, hẳn là tới tìm bá tổng.

Trên mặt cô lập tức hiện ra thần sắc chột dạ.

Dù sao đầu sỏ khiến người ta mất tích chính là cô.

Mà loại chột dạ này, trong mắt Tưởng Lăng lại càng thêm khả nghi.

Sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh: "Cô đã gặp Cố tổng?"

Trầm Thần đành phải thẳng thắn thành khẩn: "Đã gặp, hơn 20 phút trước, tôi nhìn thấy anh ta đi xuống bậc thang."

Hắn cẩn thận quan sát biểu tình của Trầm Thần, lại nhạy cảm hỏi: "Vậy cô biết hiện tại anh ta ở nơi nào sao?"

Trầm Thần ho khan, hàm hàm hồ hồ nói: "Ừ, hẳn là, còn đang đi xuống bậc thang."