Chương 50: Bảo Hiểm 1

Cố Chi Hi suýt sặc cà phê trong miệng.

Bình luận đã tràn ngập tiếng reo hò.

[Ha ha ha ha quả là không ngờ được, người khác đều tìm mấu chốt từ bản thân, cô lại tìm từ sếp hahaha.]

[Ha ha ha ha luận giải được bát tự là cái quỷ gì chứ, tôi đã nói mà, cảm giác Trầm Thần khá là hài hước.]

Người dẫn chương trình cũng thoáng bối rối.

Trầm Thần chậm rãi giải thích: "Ồ, ý tôi là, Cố tổng phải quản lý một tập đoàn lớn như vậy, tham gia vào nhiều ngành công nghiệp khác nhau, các công ty con ở khắp nơi, mỗi ngày đều bận rộn không ngơi tay, không có thời gian rảnh rỗi, mà tiền đề để tôi có thể ở lại là Triều Vân hoạt động tốt, là Cố tổng khỏe mạnh, vì vậy bát tự của anh ấy chắc chắn phải cứng rắn, mới có thể lãnh đạo tập đoàn, hướng tới một ngày mai tươi sáng hơn!"

Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của cô hào hùng.

[Ha ha ha ha, cô thực sự rất giỏi nghiêm túc nói hươu nói vượn, nhưng tôi thích.]

[Nếu thể hiện của cô chính là tính cách thật thì đúng là khá dễ thương, nhưng dù sao cô cũng là sinh viên học viện Điện ảnh, cũng không loại trừ khả năng là diễn xuất.]

Cố Chi Hi mặt không biểu cảm nhấn nút điều khiển từ xa để tua lại, nghe lại từng chữ từng câu.

Cuối cùng cười lạnh một tiếng.

Ống kính quay lại, Tưởng Lăng đưa Trầm Thần lên tầng cao nhất, Cố Chi Hi mà khán giả mong đợi đã xuất hiện, mặc dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng cũng đã gây ra một tràng khen ngợi.

[Cố tổng đẹp trai quá, nổi bật giữa một đám tổng giám đốc bụng phệ hói đầu! Phải nói là, đứng cạnh Trầm Thần đẹp đôi thật.]



[Các trợ lý cũng đẹp trai! Theo góc độ này mà nói, Trầm Thần không kéo tụt nhan sắc của tầng cao nhất, thậm chí còn nâng cao mức trung bình, được, tôi ủng hộ cô làm trợ lý sinh hoạt này!]

Tiếp theo, Trầm Thần và Cố Chi Hi ra ngoài, ống kính chuyển sang những người khác, số lượng bình luận trở lại mức bình thường.

Buổi chiều Trầm Thần trở về, Tưởng Lăng cuối cùng cũng sắp xếp cho cô công việc đầu tiên.

Gương mặt nghiêng thanh tú tĩnh lặng chiếm trọn ống kính.

[Có vẻ như Trầm Thần làm việc khá nghiêm túc, không giống như đến để lộ mặt rồi qua ngày.]

[Nói thật, tôi thấy Trầm Thần tham gia chương trình này, có thể khiến tôi đồng cảm hơn những người khác. Hiện tại, không ai thể hiện năng lực làm việc đặc biệt nổi bật, mọi người đều là thực tập sinh, đều ở vạch xuất phát như nhau, nhưng sự phân biệt đối xử về trình độ học vấn mà cô trải qua, tôi cũng từng gặp phải.]

[Trong số mấy người, tôi ghét nhất là Tiết Lực, học ở Đại học A nên quá kiêu ngạo.]

Cà phê đã hết, Cố Chi Hi trước màn hình đứng dậy rót lại một cốc.

Anh đứng ở bồn rửa một lúc, suy nghĩ về cà phê mình pha, so với cà phê uống ở công ty, có vẻ như thiếu thứ gì đó.

Thu hồi suy nghĩ, anh quay trở lại trước màn hình.

Trên màn hình, Trầm Thần đang nhìn chằm chằm vào hành lang đối diện.

Ống kính chuyển động, Cố Chi Hi nhìn thấy mình đang nói chuyện với Tưởng Lăng, anh nhàn nhạt liếc nhìn, cầm tách cà phê lên thổi.



"Trầm Thần, cô đang nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ đến đàn ngỗng."

"Một lúc xếp thành chữ nhân, một lúc xếp thành chữ nhất."

Cà phê nóng khiến Cố Chi Hi bị sặc.

[Ha ha ha ha hađàn ngỗng, đừng nói nữa, cô làm tôi cười chết.]

[Trời ơi, không thể nhìn thẳng vào chín người đó nữa rồi.]

Cố Chi Hi luống cuống lau sạch cà phê trên miệng, lưỡi khẽ chạm vào chân răng, cảm thấy đầu lưỡi bị bỏng rộp lên một nốt nhỏ.

Anh đứng dậy lấy một chai nước đá trong tủ lạnh, ngồi lại trước tivi, ngậm một ngụm, biểu cảm cuối cùng cũng dịu lại.

Trầm Thần: "Vâng, đại tổng."

Anh suýt phun hết ngụm nước đá trong miệng ra.

[Hahahaha đại tổng!]

[Hahahaha tôi thấy lúc đó Cố tổng hình như không nghe rõ.]

[Không sao, khi chương trình phát sóng anh ấy sẽ nghe rõ thôi! Nói không chừng hiện tại anh ấy đang nghe thì sao.]