Chương 48: Nổi Trội 2

Trầm Thần chào tạm biệt Phùng Phần rồi lên xe.

Sau đó, cô thấy Tưởng Lăng nhanh như chớp nhét thẻ vào túi áo của viện trưởng, mà đối phương không hề hay biết.

Tưởng Lăng thản nhiên lên xe, thấy Trầm Thần nhìn chằm chằm mình.

Anh sờ mặt mình: "Mặt tôi dính gì à?"

Trầm Thần: "Không, tôi chỉ thấy tiếc thôi."

Anh càng không hiểu: "Tiếc cái gì?" Cố Chi Hi cũng nhìn sang.

"Tiếc là hồi nhỏ đi chúc Tết nhà người khác, tôi không gặp được người lớn như anh."

Hai người: "..."

Tưởng Lăng cười: "Đúng là đáng tiếc thật, kỳ thực, kỹ thuật nhét lì xì của Cố tổng còn tốt hơn tôi."

Trầm Thần ngạc nhiên nhìn Cố Chi Hi: "Vậy khi nào rảnh, anh nhất định phải chỉ cho tôi."

Khóe miệng Cố Chi Hi khẽ nhếch lên.

Trầm Thần cúi đầu: "Đúng rồi, tôi gửi cho hai người mấy tấm ảnh chụp chung vừa nãy."

Cố Chi Hi nhìn mấy tấm ảnh Trầm Thần gửi cho anh.



Vài tấm khác đều bình thường, chỉ có tấm đầu tiên lấy nét không chuẩn, hậu cảnh và những người khác đều mờ hết, chỉ có anh và Trầm Thần đứng chính giữa là tạm rõ.

Anh liếc sang bên cạnh, Trầm Thần đang hào hứng chọn ảnh chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.

Có lẽ bị sự hào hứng của cô lây nhiễm, Cố Chi Hi đột nhiên cũng nảy ra ý định đăng lên vòng bạn bè.

Anh so sánh mấy tấm ảnh.

Tấm này mắt anh hơi nhắm, tấm này không nhìn vào ống kính... Dù nhìn thế nào thì có vẻ chỉ có tấm ảnh bị mất nét kia là biểu cảm của anh trông thuận mắt nhất.

Được rồi, cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Vì vậy, anh đành đăng tấm đó lên vòng bạn bè, không kèm theo chú thích.

Một tháng anh cũng không đăng nổi một bài, nên rất nhanh đã có lượt thích và bình luận.

Cố Chi Hi kiêu ngạo mở ra.

Tiền tổng: Cố tổng định lấn sân sang ngành dịch vụ chăm sóc người già à?

Lý tổng: Cụ thể là dự án gì, tiết lộ một chút đi?

Cố Chi Hi mặt không cảm xúc. Mắt tinh thật, mờ như vậy mà vẫn nhìn ra được viện dưỡng lão đằng sau.

Tiếp tục xem, Bạch Dịch: Anh có gì khác những người chỉ chỉnh sửa ảnh mình mà không chỉnh sửa ảnh người khác không? Đàn ông tồi!

Anh xóa bình luận này, lại tìm đến tài khoản của Bạch Dịch, chặn.



Trầm Thần cũng thấy vòng bạn bè của anh, cô ngạc nhiên nói: "Ủa, Cố tổng, sao anh lại đăng tấm này, tấm này chụp không đẹp, tôi quên xóa, kết quả lại vô tình gửi cho anh."

Cố Chi Hi tắt điện thoại: "Chọn đại."

Trầm Thần định nói lại thôi, nghĩ đến điều gì đó, cô lại im lặng.

Vòng bạn bè của tổng tài, dù chỉ đăng một dấu chấm, chắc cũng có người khen anh thâm sâu khó lường. Chỉ đăng một tấm ảnh chụp hỏng, biết đâu người ta còn nói anh gu thẩm mỹ cao cấp, thích trường phái trừu tượng.

Xe chạy bình ổn, cuối cùng dừng lại trước cổng trường.

Trầm Thần xuống xe, cúi người, qua cửa sổ mỉm cười với bên trong: "Vậy tôi về trước đây, Cố tổng, hai người đi đường cẩn thận."

Hai người trong xe nhìn bóng lưng Trầm Thần khuất dần, bím tóc xoăn nhẹ đung đưa sau gáy, niềm vui trong lòng như sắp tràn ra ngoài.

Tưởng Lăng nhìn Cố Chi Hi, "Cố tổng, mấy hôm trước nói, chương trình giải trí kia trước tiên cứ để Trầm Thần quay mấy ngày rồi hãy rút lui, vậy bây giờ thì sao...?"

Ánh mắt Cố Chi Hi bình tĩnh nhìn về phía xa, nơi mặt trời đang dần lặn.

Anh vẫn chưa hiểu rõ động cơ của Trầm Thần khi ở bên cạnh anh.

Vài giây sau, anh lên tiếng: "Quay thêm mấy ngày nữa."

"Vâng." Không ngoài dự đoán của hắn.

"Đúng rồi Cố tổng, tối nay, tập đầu tiên của chương trình sẽ phát sóng." Tưởng Lăng tiện miệng nhắc nhở, liếc nhìn sắc mặt Cố Chi Hi.