Chương 41: Vận Động Viên Thể Dục 1

Bạch Dịch ngẩn người, đợi phản ứng lại, cười đến nỗi vai rung rung.

Trầm Thần cũng cười khẽ: "Bạch tổng, tôi đùa thôi, sao tôi có thể làm vậy chứ."

Bạch Dịch cúi đầu cười một lúc, tay cầm điện thoại đặt lên vai cô, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Tiểu Trầm, đến công ty tôi đi, công ty tôi thiếu người tài như cô."

Ngay sau đó, một bàn tay khác nắm lấy bàn tay kia của hắn: "Cô ấy có muốn từ chức cũng phải được sự đồng ý của tôi là cấp trên của cô ấy."

Ánh mắt của hai người theo bàn tay đó nhìn sang, chạm vào đôi mắt đen láy của Cố Chi Hi.

Trong phòng đạo diễn, một nhóm người cắn khăn tay: "Ôi trời, hai vị tổng tài tranh giành Trầm Thần!"

Trầm Thần lại nhìn hai bàn tay trên vai mình, người khom xuống, vòng qua hai người, sau đó sấn lúc Bạch Dịch ngẩn người, lấy lại tài liệu: "Tôi về chỗ làm việc trước nhé, hai người cứ tiếp tục nắm."

Cố Chi Hi và Bạch Dịch từ từ nhìn hai bàn tay đang nắm chặt trên không trung, đồng thời lộ vẻ ghét bỏ, đồng thời buông tay.

Cố Chi Hi không quan tâm đến hắn, đi thẳng về văn phòng, Bạch Dịch suy nghĩ một chút, đi theo sau anh cũng về văn phòng.

"Cậu còn chưa đi sao?" Anh liếc mắt nhìn.

Bạch Dịch chống cằm: "Tôi nói thật, tôi không dám tưởng tượng, nếu Tiểu Trầm làm trợ lý cho tôi, tôi sẽ vui cỡ nào. Khi đó tôi chắc chắn sẽ muốn đến công ty làm việc mỗi ngày, không để ông già bắt ép nữa."

"Cho dù cô ấy không làm gì cả, tôi cũng sẵn sàng trả lương nuôi cô ấy, giá trị cảm xúc cũng là giá trị mà."

Cố Chi Hi nhàn nhạt nói: "Cô ấy có tay có chân, không cần anh nuôi."

Bạch Dịch cười khẩy một tiếng, bỏ qua chủ đề này: "Nhưng cũng không trách anh không chịu nhả người, tôi mới không đến một tuần mà bầu không khí trên tầng cao nhất này đã khác hẳn rồi."



"Khác thế nào?"

Bạch Dịch lắc đầu: "Một đám câm điếc cùng nhau mở miệng nói chuyện."

Cố Chi Hi cau mày.

Sự xuất hiện của Trầm Thần thực sự mang đến một màu sắc khác cho tầng cao nhất, khả năng làm quen của cô cũng mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, những thứ dạy cô, thường chỉ cần một lần là có thể nhớ.

Vì lý do chỗ làm việc, cô tạm thời chuyển vào văn phòng của Cố Chi Hi, đợi chỗ làm việc của mình cải tạo xong rồi sẽ quay về.

Chớp mắt đã đến thứ sáu.

Trầm Thần cả ngày hôm nay bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, không biết tại sao Cố Chi Hi lại sắp xếp cho cô một số công việc ngoài trợ lý sinh hoạt, mãi đến khi tan làm cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đến giờ tan làm, chương trình ghi hình ngày hôm nay cũng tạm dừng, cũng khiến cô được thả lỏng.

Thu dọn ba lô của mình, vừa lúc Tưởng Lăng đến tìm Cố Chi Hi ký tên, Trầm Thần hỏi: "Trợ lý Tưởng, tôi thấy trên lịch trình, thứ bảy này Cố tổng còn có một buổi tiếp khách, hình như không cần tôi đúng không?"

Tưởng trợ nở nụ cười: "Tôi đi theo là được, sao thế, cuối tuần có việc sao?"

Hắn vô thức nghĩ có phải cô muốn đi hẹn hò không, sau đó nhớ lại thân phận trước đây của Trầm Thần, nhất thời có chút mơ hồ.

Không biết từ lúc nào, trong thâm tâm hắn đã hoàn toàn tách biệt Trầm Thần với chim hoàng yến mà Cố Chi Hi từng đặt ở biệt thự Bán Sơn trước đây.

Trầm Thần đeo ba lô lên, dưới sự chú ý của hai người đàn ông, cô nói: "Ồ, cuối tuần này Phùng lão tìm tôi đi khảo sát viện dưỡng lão."

Cố Chi Hi suy nghĩ hai giây rồi lên tiếng: "Cuối tuần này ra ngoài, coi như cô tăng ca."